Càng nói, cô càng cảm thấy uất ức.
"Vì sao ai cũng ức hiếp tôi, trồng tôi dễ ức hiếp lắm à?"
Nói mệt rồi, Nguyễn Tri Hạ uất ức ngồi phía đầu giường, mặt cúi gằm, hai tay đan vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
Tư Mộ Hàn nhỏm dậy, tựa người vào đầu giường, nhìn cô gái đang cúi đầu khóc thầm trước mặt, đôi lông mày dày đậm nhíu chặt.
Anh dùng với đầy đẩy cô: “Tôi đâu có làm gì cô."
Tư Mộ Hàn nói bằng giọng rất chi là vô tội. Cô tát anh một cái, anh không mắng cô thì thôi, trái lại cô còn chửi anh một trận ra trò nữa.
Rốt cuộc ai đáng thương hơn ai đây?
"Anh không làm gì cơ?" Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn thể nào nữa đây! Ánh mắt kia của anh không phải chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi sao, anh còn muốn làm gì tôi? Nếu không anh bóp chết tôi đi!"
Như thể không vượt qua nổi chuyện này, cô gái nhỏ lại chộp lấy tay anh, đặt lên cổ mình, hệt như đang lên cơn nghiện.
Tư Mộ Hàn nhìn đôi tay đang nắm lấy phần cổ mảnh khảnh của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng cảm thấy rất bất lực.
Bởi vì trước kia anh từng bóp cổ cô một lần, nên cô chơi đến nghiện luôn rồi hả?
Hở chút là nói có giỏi thì bóp chết cô đi.
Tưởng anh không dám thật sao?
"Cô cảm thấy tôi không dám làm vậy thật hả?"
Tư Mộ Hàn hỏi cô bằng giọng lạnh lùng, hai tay cũng dùng nhiều sức hơn.
Trong khoảnh khắc Tư Mộ Hàn dồn sức lên tay, cơ thể Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, cảm giác sợ hãi chảy qua tim, nhưng chỉ một giây sau cô đã bình thường trở lại.
Cô mỉm cười với Tư Mộ Hàn, nhắm mắt, bình tĩnh nói hết câu: "Anh dám."
Nhìn cô không thèm phản kháng, bình tĩnh như đang chờ chết, trái tim của Tư Mộ Hàn chợt nhói, cả người cũng trở nên buồn bực.
Kể từ hôm qua, cô bắt đầu trở nên không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa. Hệt như thế giới này đã không còn ai để cô phải nhớ thương vậy.
Anh không thích bộ dạng này của cô. Không thích chút nào!
Một tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, kéo cô vào lòng, Tư Mộ Hàn tự thấy bất lực khôn cùng, thở dài nói: “Rốt cuộc có muốn tôi phải làm sao đây?"
Nguyễn Tri Hạ ngồi yên trong lòng hắn, đôi mắt nhỏ khẽ chớp.
Rốt cuộc cô muốn thế nào ư?
Cô muốn một gia đình hoàn chỉnh, có người yêu cô, thương cô, bảo vệ cô, cô muốn được hạnh phúc, liệu có được không?
Nhưng...
Cô nở nụ cười tự giễu, hỏi lại: “Là anh muốn tôi phải làm thế nào mới đúng?"
Từ trước tới giờ cô đâu có quyền lựa chọn, không phải sao?
Giọng điệu tự mỉa mai của cô hệt như những cây kim ghim chặt vào đầu anh. Anh không thể không thừa nhận, anh thật sự để ý đến cô nhiều hơn những gì anh tưởng tượng. Anh còn muốn nhiều hơn nữa kìa.
Anh ghé sát bên tai cô, khẽ thì thầm: “Tôi muốn cô yêu tôi."
"Cái gì!"
Hai mắt Nguyễn Tri Hạ trợn trừng, hệt như không thể tin nổi vào tai mình nữa.
Người đàn ông này nói, muốn cô yêu anh?
Cô nghe nhầm rồi đúng không?
Anh muốn cô yêu anh?
Cái quái gì vậy!
"Cô là vợ của tôi, cô phải yêu tôi."
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô, lặp lại lần nữa.
"..." Nguyễn Tri Hạ sợ đến nỗi nói không nên lời.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay, luôn miệng nói muốn cô yêu anh này có phải là diêm vương lạnh lùng tàn bạo bất nhân ngày thường nữa hay không.
Nhưng không biết vì sao, lời nói của anh lại khiến cô cảm thấy rất cảm động.
Muốn cô yêu anh?
Anh không có tự tin đến vậy sao?
Cô chợt nhớ tới gương mặt và đôi chân của anh, hình như đã hiểu ra sao anh lại nói như vậy rôi.
Có phải anh cảm thấy tự ti không?
Nhưng, muốn cô yêu anh?
Cô làm được không?
Hai mươi năm qua, ngoại trừ anh bé từng chơi cùng cô hồi còn bé, cô chưa từng yêu ai. Mà dù là với anh bé, cô cũng chẳng phân biệt rõ được cảm xúc ấy có phải là yêu hay không.
Cô chỉ biết ở thời điểm đó, anh bé là tia sáng duy nhất, là nơi nguồn nhiệt ấm áp duy nhất của cô.