Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ cô.
Ánh sáng ban mai chiếu vào nửa khuôn mặt của anh, làm cho người ta có cảm giác như được mạ một tầng ánh sáng vàng chói lọi, toả sáng trong chốc lát.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, trong mắt anh hiện lên một tia xúc động và hạnh phúc.
Đôi mắt cô ươn ướt.
Từ đầu đến cuối, anh đều đối xử tốt với cô.
Cảm giác bất an dâng lên trước đó dường như ngay lập tức được xoa dịu bởi lời nói của anh và biến mất không dấu vết.
Anh là người có tình nhưng cũng tàn nhẫn, anh không cho Đường Thanh Nhã bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng anh không hề tuyệt tình với cô ta, anh vẫn nói rằng, không làm người tình mà chỉ làm người nhà, mọi thứ đều phụ thuộc vào việc Đường Thanh Nhã có hiểu và trân trọng nó hay không.
Đường Thanh Nhã sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ôm nhau, bầu không khí ngọt ngào khiến cô ta vừa thèm muốn vừa ghen tị.
Tay cô ta vô thức nắm chặt vạt áo, trong mắt lộ ra tia căm hận nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến mức người ta không nhận ra.
Cô ta cụp mắt, kìm chế cảm xúc rồi cắn chặt môi, cất giọng nức nở:
“Anh Mộ Hàn, em...”
Đường Thanh Nhã đưa tay chống lên thái dương, giọng nói của cô ta dần trở nên yếu ớt, cơ thể gầy gò khẽ loạng choạng giống như sắp ngất đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thân hình gầy gò của Đường Thanh Nhã, như thể cô ta sẽ ngã xuống trong giây tiếp theo, trong mắt cô chợt loé lên một suy nghĩ.
Cô cố ý chọc thủng mấy mụn nước nhỏ trên đầu ngón tay nổi lên từ vết bỏng, đau đớn hít một hơi thật sâu.
“Ái da…”
Đường Thanh Nhã đang định giả vờ ngất xỉu, bị cơn đau đột ngột của Nguyễn Tri Hạ làm cho sửng sốt, cô ta vội liếc nhìn qua.
Tư Mộ Hàn nghe thấy Nguyễn Tri Hạ rên rỉ, lập tức lo lắng cúi nhìn cô: “Hạ Hạ, sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ giơ tay phải lên, duỗi ngón trỏ và ngón giữa trước mặt Tư Mộ Hàn, rơm rớm nước mắt nhìn anh, ra vẻ tội nghiệp nói:
“Ông xã, đau quá, vết phồng bị vỡ...”
“…”
Tư Mộ Hàn suýt bị tiếng ông xã nũng nịu kia của Nguyễn Tri Hạ làm tan chảy.
Yêu tinh nhỏ này, thường ngày ở trên giường cũng không nghe cô gọi anh như thế.
Hôm nay thật nghịch ngợm.
Anh biết cô cố ý gọi cho Đường Thanh Nhã nghe, nhưng anh vẫn yêu giọng điệu nũng nịu chết người này của cô.
Nó thực sự khiến anh muốn chiều chuộng cô một cách mãnh liệt.
Sau khi Tư Mộ Hàn hắng giọng một cách gượng gạo, anh nắm lấy ngón tay cô, nhìn những vết phồng rộp trên đầu ngón tay đang rỉ nước mà trong lòng đau đớn theo.
Tư Mộ Hàn cau mày hỏi cô: “Sao em không nói cho anh biết là hôm qua em cũng bị bỏng.”
“Anh cũng đâu có hỏi em.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi và lẩm bẩm.
Lông mày Tư Mộ Hàn nhíu sâu hơn, anh thở dài hối hận.
“Là anh không tốt, anh không biết em bị thương.”
“Anh bế em về bôi thuốc.”
Nói rồi anh cúi người bế cô lên, đi thẳng về phía biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ bất ngờ được bế lên, trong tiềm thức cô đưa tay ôm cổ Tư Mộ Hàn.
Vốn dĩ cô muốn nói rằng cô không bị thương ở chân và không cần anh bế cô.
Nhưng từ khoé mắt cô lại nhìn thấy Đường Thanh Nhã đang ở bên cạnh, lời nói đã ra đến miệng lại bị cô nuốt xuống.
Cô không những không để cho Tư Mộ Hàn thả mình xuống mà còn dựa vào lòng anh với vẻ mặt ngọt ngào, ra vẻ thẹn thùng.
Đường Thanh Nhã đang nghĩ cách ngất xỉu như thế nào để trông không giả tạo thì lại hoang mang nhìn Tư Mộ Hàn đã ôm Nguyễn Tri Hạ rời khỏi đây.
Tư Mộ Hàn hoàn toàn bỏ quên cô ta, anh cứ thế bế Nguyễn Tri Hạ quay về biệt thự.
Đường Thanh Nhã thay đổi sắc mặt, quả thực như một đám mây đen.
Người phụ nữ kia chỉ bị thương ở ngón tay thôi mà.
Anh Mộ Hàn có cần phải sốt ruột như thế không?
Lại còn bế cô về nữa.
Cô không có chân à?
Đường Thanh Nhã sắp phát điên vì ghen tị.
Cánh tay mảnh khảnh của Nguyễn Tri Hạ vòng qua cổ của Tư Mộ Hàn, khóe mắt thoáng nhìn Đường Thanh Nhã đang đứng ngây người ở đằng kia, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Còn non lắm.
Định giả vờ ngất xỉu à?
Để khơi dậy cảm giác tội lỗi trong lòng người đàn ông của cô ư?
Mơ tưởng hão huyền.
Có phải rất bất ngờ không?
Diễn kịch à, ai mà không biết chứ?
Nguyễn Tri Hạ giống như một nữ tướng đã thắng trận, dáng vẻ đó thật khiến người ta tức giận.
...
Tranh thủ tình cảm là nhất thời, sau đó mới là một trận thiêu đốt.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, khi Tư Mộ Hàn bôi thuốc mỡ lên vết thương, cô đau đến mức suýt khóc.
“Đau quá...”
Nguyễn Tri Hạ ứa nước mắt nhìn Tư Mộ Hàn đầy vẻ tội nghiệp.
Tư Mộ Hàn ngước mắt lên nhìn cô, khuôn mặt như được trời cao cẩn thận tạc vẻ ảm đạm trên đó.
Anh nói với cô bằng giọng tức giận: “Biết đau sao còn cố ý chọc thủng nó.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, ấm ức: “Em đâu ngờ lại đau đến thế.”
Nếu cô biết sẽ đau như vậy thì đã không ngu ngốc đến mức chọc thủng nó.
Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ chọc tức đến mức huyệt thái dương đập thình thịch: “Sau này đừng làm như vậy nữa! Biết chưa?”
Mặc dù anh biết tại sao cô lại làm như vậy, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Anh càng tức giận hơn khi đêm qua anh không thấy ngón tay của cô bị thương.
Là do anh đã sơ suất.
Nếu hôm qua anh biết cô bị bỏng thì bôi thuốc lên ngay sẽ không bị phồng.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn tức giận, cô vội cúi xuống hôn anh, an ủi:
“Biết rồi, anh đừng giận nữa, được không?”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn cô: “Bôi thuốc đã, đừng có quậy.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh cười, giống như một cô gái ngốc nghếch: “Được, được.”
Tư Mộ Hàn không nói nữa mà tập trung bôi thuốc cho cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang chuyên tâm bôi thuốc cho mình mà trong lòng như được phủ một lớp mật, thật ngọt ngào.
Sao trên đời lại có một người đàn ông ân cần như vậy.
Cô chỉ bị bỏng một xíu, nhưng anh làm như cô bị đa chấn thương không bằng, căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi hột.
Làm sao Nguyễn Tri Hạ biết rằng người đàn ông không hề căng thẳng.
Anh chỉ sợ mình mạnh tay quá sẽ khiến cô lại bị đau thêm lần nữa.
Vì vậy anh rất cẩn thận, hết sức nhẹ nhàng nên mới đổ mồ hôi như thế.
Khi Đường Thanh Nhã bước vào, cô ta tình cờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi xổm trên mặt đất, tập trung tinh thần bôi thuốc lên ngón tay Nguyễn Tri Hạ.
Cảnh tình chàng ý thiếp này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô ta.
Cô ta nắm chặt vạt váy, đưa tay xoa xoa cái đùi bỏng rát, trong mắt hiện lên vẻ ghen tuông đến mức điên cuồng.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có một nỗi ghen tỵ đến tận xương tuỷ bất ngờ lan đến, cô chợt nhìn về phía cửa.
Đường Thanh Nhã nhanh chóng kiềm chế lại sắc mặt khi Nguyễn Tri Hạ nhìn sang.
Cô ta mỉm cười với Nguyễn Tri Hạ, gật đầu và bước tới.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, luôn cảm thấy nụ cười của Đường Thanh Nhã quá sáng chói.
Cô ta giống như không thèm để ý gì cả, điều này thực sự đáng lo ngại.