“Hạ Hạ, tớ thấy cậu rất có triển vọng, cơ hội của cậu đến rồi, cố lên nhé!” Nói rồi, La An An còn làm động tác mèo thần tài cổ vũ Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy biết có thể gia nhập Hoa Khê là ước mơ bấy lâu nay của Nguyễn Tri
На.
Với thực lực của Nguyễn Tri Hạ, tương lai có thể làm việc ở Hoa Khê là điều không cần bàn cãi.
Nhưng ngành này rất phức tạp, không phải cứ có thiên phú là có thể nổi bật hơn hẳn những người khác.
Cơ hội là điều rất quan trọng.
“Ừm, tớ biết rồi. Tớ còn biết chủ đề thiết kế lần này là bầu trời sao. Phải nói rằng, muốn thiết kế một bộ trang phục lộng lẫy như bầu trời đầy sao không phải là chuyện dễ dàng, tớ phải suy nghĩ nên làm thế nào mới ổn.”
Sau khi dọn dẹp bàn học, Nguyễn Tri Hạ lại tiếp tục dọn giường của mình.
“Nghe nói đàn chị Tô Văn của khoa thiết kế các cậu đã tuyên bố, cuộc thi lần này chị ta sẽ thắng cậu! Đồng chí Hạ Hạ, cậu có suy nghĩ gì về việc này?”
La An An chống cằm ngồi trước bàn, nhìn Nguyễn Tri Hạ bận tới bạn lui, lật quyển truyện tranh trong tay mình một cách nhàm chán.
“Ai mà biết được?” Nguyễn Tri Hạ bật cười một cách thản nhiên, không để tâm lắm.
Cô biết thực lực của bản thân, cũng nhất định phải giành được chức vô địch trong cuộc thi lần này.
Cô sẽ không dễ dàng nhận thua đâu!
Buổi tối.
Tại Đế Uyển, trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
Hơi nước lập lờ trong phòng tắm tạo nên một cảm giác mờ ảo, mơ hồ.
Nguyễn Tri Hạ cúi người xuống giúp Tư Mộ Hàn cởi cúc quần áo, đôi mắt long lanh cố tỏ ra bình tĩnh đang cụp xuống.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, viện cớ bị thương để bắt cô hầu hạ hết lần này đến lần khác.
Bây giờ còn muốn cô giúp anh tắm rửa!
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước mặt mình, kìm lòng không đặng mà đưa tay chạm vào mái tóc đen dài mượt mà như tơ của cô, rất mềm mại, chất tóc của người phụ nữ này tốt đến mức khiến người ta phát ghiền, cứ muốn được chạm vào mãi thôi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có cảm xúc với tình yêu đầu tiên.
Nhưng người phụ nữ này lại khiến những tưởng tượng về mối tình đầu của đàn ông trở thành hiện thực.
Mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon thả, khuôn mặt ngây thơ thanh thuần động lòng người, khắp người có chỗ nào cũng toát ra hơi thở của mối tình đầu thuần khiết.
Anh thật sự muốn giấu cô đi, không cho bất cứ người đàn ông nào nhòm ngó đến.
Vừa nghĩ đến việc ở trường học cô cũng quyến rũ mê người như này là ánh mắt của Tư Mộ Hàn lập tức tối sầm xuống.
Người phụ nữ chết tiệt này, sao cô lại có thể thanh thuần và quyến rũ như vậy chứ?
Ngoài tên mặt hoa da phấn Lạc Tuấn Thần kia ra, không biết còn có bao nhiêu vệ tinh vây xung quanh cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ giúp Tư Mộ Hàn cởi áo, sau đó ngồi xổm xuống định cởi quần cho anh.
Đột nhiên, cũng không biết Tư Mộ Hàn bị làm sao, anh bất thình lình ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên chân mình, hơn nữa còn ngồi dạng hai chân ra. Tư thế này trông rất mờ ám và cũng rất nguy hiểm.
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nguyễn Tri Hạ, kéo cô về phía trước. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm thoang thoảng trên người cô, đột nhiên muốn làm chuyện gì đó.
“Này, anh làm gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ đẩy đầu Tư Mộ Hàn ra, cảm thấy rất cạn lời.
Thật sự không thể chịu nổi người đàn ông này, cứ thích tấn công bất ngờ.
Tư Mộ Hàn không nói gì, đưa tay vén những lọn tóc rơi trên cổ Nguyễn Tri Hạ ra, sau đó hôn lên rồi cắn mạnh một cái, trên hõm cổ cô lập tức xuất hiện. một dấu hôn đỏ chót như trái dâu tây nhỏ.
“Õi."
Nguyễn Tri Hạ lập tức nắm lấy cái đầu đang làm xằng làm bậy của Tư Mộ Hàn ra, nắm tóc trên đỉnh đầu anh, tức giận hổn hển: “Anh làm gì vậy? Đau quá!”
Tư Mộ Hàn nhìn “kiệt tác” của mình, cong môi đầy vẻ hài lòng, sau đó anh nâng mặt Nguyễn Tri Hạ lên, hôn mạnh lên đôi môi mê người kia.
sự tiếp xúc giữa môi và môi đã kích thích trái tim của hai người họ.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cùng đồng thời run lên một cái, bốn mắt nhìn nhau.