Ngoài trừ việc ngày nào cũng bị anh chọc tức đến sống dở chết dở ra, thực ra cô thật sự rất “hạnh phúc”.
Sống trong một căn biệt thự xa hoa, ngồi trên những chiếc hơi sang trọng, ngày nào cũng được ăn cao lương mỹ vị, cuộc sống thoải mái dễ chịu biết bao.
Như vậy chắc cũng được coi là hạnh phúc...
Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời Nguyễn Tri Hạ nói như rót mật vào tai Tư Mộ Hàn, khiển khí lạnh trên người anh cũng tan biến đi không ít.
Người phụ nữ này, coi như anh không yêu thương cô uổng công vô ích.
Làm tốt lắm, ngoài anh ra, những vận đào hoa khác nên bị anh kịp thời loại bỏ!
Tư Mộ Hàn vui như mở cờ trong bụng, còn Lạc Tuấn Thần lại rất thảm, anh ấy tức đến nỗi sắp nôn ra máu.
Lạc Tuấn Thần cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ, từng cơn gió lạnh thổi qua trái tim khiến anh ấy đau đớn đến ngộp thở.
Anh ấy có thể không thẳng thừng khiêu khích Tư Mộ Hàn, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể dễ dàng đẩy anh ấy xuống địa ngục, khiến anh ấy đau đớn khắp người chỉ bằng một câu nói.
“Hạ Hạ, em đúng là rất tàn nhẫn.”
Lạc Tuấn Thần mỉm cười chua chát, trong mắt là nỗi đau vô hạn.
Nguyễn Tri Hạ lập tức thấy không nỡ mà quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nếu có thể, cô cũng không muốn nói những lời đó. Nhưng so với việc làm tổn thương trái tim
anh ấy thì bảo vệ tính mạng của anh ấy còn quan trọng hơn!
Một khi Tư Mộ Hàn nổi giận không phải là trò đùa đâu!
“Đàn anh, anh biết rồi thì tốt, em là người như vậy đấy, vậy nên mong đàn anh đừng thích em nữa.”
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi!
Nếu hiểu lầm có thể khiến anh ấy hết hi vọng vào cô, vậy thì cô cũng không ngại làm người
xấu một lần.
Chỉ là sau này cô sẽ mất đi một người bạn tri kỷ, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“.” Đừng thích cô nữa ư?
Ha!
Cô nói nghe nhẹ nhàng thật đấy.
Lạc Tuấn Thần coi như đã được chứng kiến sự tuyệt tình của Nguyễn Tri Hạ.
Anh ấy tự cảm thấy không đáng cho tình cảm của mình trong năm năm qua.
Anh ấy coi cô là ánh trăng sáng, coi cô như tâm can bảo bối, nhưng cô lại chà đạp bản thân anh, gả cho một kẻ tàn phế vừa xấu xí vừa độc ác tàn bạo, đúng là quá đáng tiếc cho cô!
“Hạ Hạ, hi vọng một ngày nào đó em sẽ không hối hận.”