Kể từ hôm đó, Vu Tiểu Manh không còn gặp lại Nguyễn Tri Hạ nữa.
Trước đó, khi tin tức Tư Mộ Hàn bị bệnh qua đời, cô ấy rất muốn liên lạc với cô, nhưng tiếc rằng đến khi tìm được phương thức liên lạc thì nhận được thông báo đối phương đã khóa máy.
Cứ như thế, cô ấy chẳng thể nào liên lạc được với Nguyễn Tri Hạ.
Ai dè hôm nay cô ấy lại gặp phải người mà cô ấy chẳng thể liên lạc được trên con đường ngoài bệnh viện.
Đúng là duyên số.
"Manh Manh, đã lâu không gặp."
Nguyễn Tri Hạ gạt đi tâm trạng tồi tệ, cũng mừng rỡ nở nụ cười với Tiểu Manh.
Đã lâu lắm rồi cô không gặp lại Tiểu Manh.
Không ngờ hôm nay lại gặp cô ấy ở gần bệnh viện.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy trong tay cô ấy đang cầm một chiếc túi nhựa đề dòng chữ bệnh viện gì đấy, hình như cũng mới ra khỏi bệnh viện, nên không khỏi lo lắng hỏi:
"Manh Manh, cô bị gì thế?"
Vu Tiểu Manh nhất thời ỉu xìu, rụt cổ lại, hơi buồn bực đáp: "Cô đừng nhắc tới nữa, thật phiền phức!"
Còn không phải là vì đã lâu rồi cô không thấy dì nhỏ ghé thăm, nên mới đến đây kiểm tra một lát, ai dè...
Cô ấy đã mang thai rồi.
Đúng là một chuyện tồi tệ.
Cô ấy đang buồn bực không biết phải làm thế nào.
Nên mới một mình lang thang bên đường, rồi tình cờ gặp phải cô.
"Sao thế? Lãnh Thiếu Khiêm bắt nạt cô à?"
Nguyễn Tri Hạ chẳng hề nghĩ ngợi hỏi.
"Cứ cho là thế đi."
Vu Tiểu Manh chẳng còn thiết sống đáp.
Anh ấy làm cô ấy lớn bụng, cũng là một kiểu bắt nạt đúng không?
Vu Tiểu Manh gượng cười.
Giữa cô ấy và Lãnh Thiếu Khiêm chỉ là giao dịch anh tình tôi nguyện, bây giờ cô ấy lại mang thai, chẳng khác gì bộ phim truyền hình.
Tâm trạng của Vu Tiểu Manh đang rất rối bời, không biết phải làm thế nào.
Nguyễn Tri Hạ thấy tâm trạng của Vu Tiểu Manh rất sa sút, không khỏi đề nghị: "Không bằng chúng ta đi uống một ly đi? Đúng lúc tâm trạng của tôi cũng rất tồi tệ."
Vu Tiểu Manh chẳng hề do dự gật đầu: "Tất nhiên là phải đi rồi."
Lúc đó Vu Tiểu Manh chẳng thể nghĩ ngợi được gì, mà chỉ muốn say khướt một trận.
Thế là cả hai cùng ăn ý, đi tới quán bar.
...
Lúc Tư Mộ Hàn biết Nguyễn Tri Hạ đến quán bar uống rượu mua say, đã là chuyện của nửa tiếng sau khi Nguyễn Tri Hạ đã say khướt.
Lúc Tư Mộ Hàn tới đó, Nguyễn Tri Hạ đã say đến điên cuồng.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc thẳng dài lười biếng xoã ra, đang nhảy múa trên sân khấu.
Lúc cô lắc eo nhảy múa trên sân khấu, chẳng khác gì yêu tinh hớp hồn người khác, mỗi động tác của cô đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Quả thật là một bữa tiệc thị giác dành cho nam giới.
Quan Diêm cũng suýt chảy máu mũi trước cảnh tượng nóng bỏng này.
Nhưng vì đã có kinh nghiệm một lần, không đợi cậu chủ lên tiếng, Quan Diêm đã che mặt lại ngay.
Anh ta quay lưng lại, phi lễ chớ nhìn.
Nhìn thấy người phụ nữ như yêu tinh hớp hồn người khác trên sân khấu, mi tâm của Tư Mộ Hàn bỗng giật mạnh, lớn tiếng căn dặn Quan Diêm: "Quan Diêm, mau bảo mọi người trong quán bar nhắm mắt lại cho tôi rồi cút ra ngoài!"
Tư Mộ Hàn siết chặt nắm đấm, kiềm nén kích động muốn bóp chết cô, rồi sải bước đi về phía Nguyễn Tri Hạ.
Quan Diêm nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ bắt đầu đuổi các vị khách trong quán bar.
Mấy chàng trai đang được ngắm một màn bổ mắt, bỗng bị vệ sĩ đuổi đi như vậy thì bắt đầu la ó.
Nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, mười mấy vệ sĩ trấn áp tại đây, tình thế thật sự quá lớn.
Cộng thêm người đàn ông đeo mặt nạ kia toát ra khí chất Tu La thật sự rất đáng sợ, vừa nhìn là biết đây chính là nhân vật lớn không dễ trêu chọc.
Mặc dù mấy người đàn ông không can tâm, nhưng chỉ có thể cam lòng rời khỏi quán bar.
Chẳng mấy chốc, quán bar đã không còn ai.
Ngay cả nhân viên quán bar cũng bị đuổi ra sau sân khấu.
Trong toàn bộ đại sảnh quán bar, chỉ còn lại Vu Tiểu Manh đang cực kỳ khiếp sợ ngồi trên quầy bar, đám vệ sĩ và Quan Diêm đang quay lưng về phía sân khấu.
Sau khi đến quán bar, Vu Tiểu Manh bỗng dâng trào tình mẹ, lúc chuẩn bị uống rượu, cô ấy vẫn ngoan ngoãn đổi lại, gọi một ly nước trái cây.
Vì thế cô ấy chỉ đơn giản là đi cùng Nguyễn Tri Hạ.
Lúc Vu Tiểu Manh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn bị một đám vệ sĩ bao vây, cô ấy đã sợ đến mức uống thêm một ngụm nước trái cây để kiềm nén nỗi sợ.
Thật đáng sợ!
Cô ấy còn tưởng xã hội đen đang gây rối.
Nhưng tại sao vóc dáng của người đeo mặt nạ bạc lại giống Tư Mộ Hàn thế?
Đúng rồi.
Cô ấy nhớ ra rồi. Chiếc mặt nạ đó.
Là đại diện cho Mộ Tư.
Là Mộ Tư.
Vu Tiểu Manh nhất thời hơi buồn bực.
Rốt cuộc Mộ Tư và Hạ Hạ có quan hệ gì?
Vu Tiểu Manh chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy không khỏi vỗ đầu mình.
Cô ấy nhớ ra rồi, Mộ Tư là anh ba của Lãnh Thiếu Khiêm.
Nếu cô ấy nhớ không lầm, trước đây khi Lãnh Thiếu Khiêm bị tai nạn xe, nằm bệnh viện, Tư Mộ Hàn đã từng đến thăm anh. Cô vẫn còn nhớ, lúc đó Lãnh Thiếu Khiêm cũng gọi Tư Mộ Hàn là anh ba.
Hình như Vu Tiểu Manh đã phát hiện ra điều gì ghê gớm, nên uống thêm một ngụm nước trái cây cho đỡ sợ.
Chẳng phải Tư Mộ Hàn đã qua đời vì bệnh rồi ư?
Tại sao bây giờ lại?
Vu Tiểu Manh nhất thời khó hiểu.
Cô ấy vốn cho rằng Hạ Hạ ra sức mua say như vậy là vì cô vẫn còn đắm chìm trong cái chết của Tư Mộ Hàn.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng dường như người đàn ông của Hạ Hạ đang rất tức giận.
Bộ dạng này của anh như sắp ăn thịt Hạ Hạ vậy.
Cô ấy có nên thừa cơ chuồn đi không?
Để khỏi rước họa vào thân?
Vu Tiểu Manh cảm thấy hơi lo lắng.
Trong lúc Vu Tiểu Manh vẫn còn đang nghĩ mình có nên đi hay không thì sau lưng cô ấy bỗng xuất hiện một bóng người.
"Vu! Tiểu! Manh!"
Lãnh Thiếu Khiêm nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng gọi tên cô ấy.
Vu Tiểu Manh nghe thấy giọng nói của Lãnh Thiếu Khiêm thì nhất thời rùng mình, da đầu bắt đầu tê dại.
Cả người cô ấy cứng đờ, từ từ xoay người lại.
Lúc cô ấy nhìn thấy gương mặt cực kỳ đẹp trai của Lãnh Thiếu Khiêm thì rụt cổ lại, cười híp mắt hỏi:
"Thiếu Khiêm, sao anh lại tới đây?"
Cô ấy còn có thể xúi quẩy hơn không?
Không ngờ cô ấy lại bị Lãnh Thiếu Khiêm bắt gặp trong quán bar.
Vu Tiểu Manh chỉ cảm thấy ông trời đang muốn giết cô ấy.
Đúng như dự đoán, giọng nói giận dữ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô ấy.
"Vu Tiểu Manh, cô thật to gan, không ngờ cô lại dám tới quán bar uống rượu sau lưng tôi?"
Vu Tiểu Manh nở nụ cười nịnh nợt, bước tới ôm lấy cổ tay của Lãnh Thiếu Khiêm giải thích: "Tôi không có."
"Tôi đến ngồi cùng Hạ Hạ thôi, tâm trạng của Hạ Hạ không được tốt cho lắm, nên tôi theo cô ấy đến đây để trông chừng cô ấy."
Dứt lời, Vu Tiểu Manh liền chỉ vào ly nước trái cây mà cô ấy vẫn đang uống dở ở phía trước quầy bar, hai mắt sáng như sao nói.
"Anh nhìn xem, tôi chỉ uống nước trái cây mà thôi."
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn theo hướng tay của Vu Tiểu Manh, quả nhiên nhìn thấy trên đó là một ly nước trái cây nguyên chất, bây giờ gương mặt điển trai không thể phân biệt nam hay nữ của anh ấy mới dịu xuống đôi chút.
Anh đưa tay bóp gương mặt trẻ con rất có da có thịt của Vu Tiểu Manh, mở miệng cảnh cáo:
"Vu Tiểu Manh, cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, bớt ra vào những nơi hỗn loạn như này cho tôi. Lần này nể mặt anh ba, tôi sẽ tha thứ cho cô."
Vu Tiểu Manh gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng, cậu chủ nói chí phải."
Vu Tiểu Manh không cần soi gương cũng biết, bây giờ gương mặt mình dối trá và hèn nhát đến cỡ nào.