Đồng thời trong lòng cô ta càng thêm khẳng định Nguyễn Tri Hạ không phải là hạng đơn thuần, nhất định cô đã dùng thủ đoạn nào đó mới khiến cho anh Mộ Hàn thích cô.
Đường Thanh Nhã thu mắt lại, hoàn toàn không hề hổ thẹn, mỉm cười nói với Nguyễn Tri Hạ:
“Hạ Hạ nói cũng phải, tôi không có ý gì đâu, cô đừng hiểu lầm nhé.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt dối trá của Đường Thanh Nhã, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ghen tị.
Rõ ràng cô ta nhìn mình thù địch muốn chết lại còn bày dáng vẻ thân thiện.
Đúng là đứa thảo mai.
Kỹ năng diễn xuất tốt đấy.
Chỉ có điều, cô chuyên môn trị mấy kẻ như vậy.
Muốn cướp người đàn ông của cô ư?
Không có cửa đâu.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Sao có thể chứ?”
Có gì đáng để hiểu lầm.
Rõ ràng là muốn cướp người đàn ông của cô, cô hiểu lầm cái khỉ khô gì.
Cô chỉ biết bảo vệ mà thôi.
Đường Thanh Nhã cười cười, không lên tiếng.
Có vẻ như tạm thời hết chiêu rồi.
Đường Thanh Nhã lại như nghĩ tới điều gì, vội vàng lên tiếng:
“Cái đó, vừa rồi lời Đại Nha nói cô đừng để trong lòng, chỉ là nói lung tung mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cười nhẹ, không cho là đúng.
“Không sao, dù sao lời cô ta nói cũng không phải là sự thật.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vậy, chỉ nháy mắt gương mặt Đường Thanh Nhã cứng đờ vài phần.
Đại Nha và Tiểu Nha thì cúi đầu, trong lòng không ngừng mắng Nguyễn Tri Hạ không biết xấu hổ.
“Có điều con người tôi thật sự không thích có người khua môi múa mép linh tinh sau lưng.”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên lạnh lùng nhìn Đại Nha, trong mắt mang theo một tầng băng mỏng.
Cô lạnh nhạt nói: “Từ giờ trở đi cô có thể về nhà rồi. Nơi này không cần người giúp việc lắm chuyện.”
Loại giúp việc mồm loa mép dải như thế này ở bên cạnh Đường Thanh Nhã chỉ biết cổ động suy nghĩ xấu xa của Đường Thanh Nhã mà thôi.
Cô tuyệt đối không thể để cho người như vậy ở cạnh Đường Thanh Nhã được.
“Cô dựa vào đâu mà đuổi tôi về quê hả.”
Đại Nha lập tức không phục ngẩng phắt lên, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ lại càng không có chút tôn kính nào.
“Tôi dựa vào đâu ư?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đại Nha, ánh mắt càng thêm u ám, cô nhếch môi đáp lại:
“Chỉ dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, là nữ chủ nhân của căn biệt thự này đấy. Sao nào, cô không phục à?”
Không đợi Đại Nha mở miệng phản bác, chỉ thấy Nguyễn Tri Hạ lại nói: “Không phục cũng phải nhịn cho tôi.”
Đùa gì vậy chứ, thật sự cho rằng cô là quả hồng mềm để mặc người ta nặn bóp à?
Đại Nha lập tức bị lời nói tức chết người không đền mạng của Nguyễn Tri Hạ làm uất nghẹn đỏ bừng mặt.
“Nguyễn Tri Hạ, cậu chủ đã sớm ly hôn với cô rồi, là tự cô không biết xấu hổ cứ quấn lấy cậu chủ.”
Đại Nha tức giận không biết lựa lời, nói thẳng ra chuyện li hôn của Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Đường Thanh Nhã theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Ly hôn?
Bọn họ?
Trong lòng Đường Thanh Nhã tức khắc dâng lên một sự kích động khó tả.
Anh Mộ Hàn và cô gái này đã li hôn, vậy có phải cô ta có thể…
Suy nghĩ này chỉ mới thoáng qua, Đường Thanh Nhã lại không khỏi tự giễu nắm chặt nắm tay.
Dường như cô ta đã mất đi tư cách.
Nhưng mà…
Cô ta thật sự không cam lòng chút nào.
Đều do kẻ đó làm hại.
“Chát…”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên trong sân trước cửa biệt thự.
Đường Thanh Nhã lập tức hoàn hồn, ngước mắt nhìn theo tiếng động phát ra, thấy Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt Đại Nha, bàn tay hơi chếch lên, cô ta có chút bất ngờ.
Vừa nãy là Nguyễn Tri Hạ đánh Đại Nha?
Tiểu Nhã cũng bị kinh sợ, cô ta cũng không ngờ Nguyễn Tri Hạ trông có vẻ thanh thuần vô hại như thế lại ra tay đánh người.
Tiểu Nha hoàn hồn, lập tức tiến lên túm lấy tay Đại Nha, trông cô ta có vài phần giống Đại Nha, vẻ mặt đau lòng thốt lên:
“Chị, chị không sao chứ?”
Đại Nha đẩy Tiểu Nha ra, vẻ mặt khó tin nổi, ôm lấy mặt vừa bị Nguyễn Tri Hạ tát một bạt tai.
Trên má cô ta hằn sau một dấu bàn tay đỏ ửng như ngũ chỉ sơn.
Sự đau rát trên gương mặt truyền tới khiến cho ánh mắt Đại Nha trở nên hung dữ trợn trừng nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta dường như không thể tin nổi, chất vấn nói: “Cô đánh tôi?”
Thân là giúp việc lớn lên cùng với cậu chủ, Đại Nha đã bị người ta đánh như vậy bao giờ đâu?
Kẻ nào mà không muốn xun xoe bợ đỡ cô ta chứ?
Ngay cả chuyện cậu chủ giả chết, cô ta và Tiểu Nhã cũng là người đầu tiên biết được trong ngôi nhà cũ.
Nguyễn Tri Hạ cô dựa vào đâu mà đánh mình!
Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt Đại Nha, xoa xoa cổ tay dường như cú tát vừa nãy làm đau tay cô.
Cô buồn cười nhìn Đại Nha, trông như thể cô ta là một con ngốc: “Tôi đánh cô đấy thì làm sao?”
Đùa chứ, đánh cô ta còn cần lý do ư?
Đại Nha lập tức giận dữ hét lên: “Dựa vào đâu mà đánh tôi?”
Chỉ là một con đàn bà bị cậu chủ vứt bỏ, cô có tư cách gì mà đánh cô ta chứ?
Đừng tưởng rằng bây giờ quay lại với cậu chủ, thì cậu chủ thật sự yêu cô.
"Dựa vào cái gì?"
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười không chút để ý, cô cười rộ lên cực kỳ ma mị ngông cuồng, cô tinh nghịch chớp mắt, giọng điệu tức chết ngươi không đền mạng:
“Vì tôi thích đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nhướng mày nhìn Đại Nha, buồn cười lại nói:
“Sao nào, tôi đánh cô còn phải xem ngày hoàng đạo à?”
Đại Nha lập tức tức giận đỏ bừng mặt, cô ta duỗi tay chỉ vào Nguyễn Tri Hạ: “Cô!”
Nhìn ngón tay Đại Nha chỉ, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, cô giơ tay tóm lấy tay của Đại Nha, dùng sức mà bẻ.
Cô ghét nhất người khác giơ tay chỉ vào cô.
Khi còn nhỏ lúc Đinh Uyển Du chửi rủa cô luôn dùng ngón tay chọc vào trán cô.
Vì vậy cô cực kỳ ghét kẻ nào dùng ngón tay chỉ vào mình.
Đại Nha không ngờ rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ bất chợt nắm lấy tay cô ta như vậy, còn chưa kịp phản ứng.
Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền tới đau đớn, lập tức khiến cho cô ta đau đến trắng bệch cả mặt, thất thanh hét toáng lên.
Đường Thanh Nhã và Tiểu Nhã khiếp sợ hãi hùng nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Đường Thanh Nhã lại càng khó tin nhìn cô, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Hạ Hạ, sao cô có thể thương tổn người khác chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy vậy, lập tức nghiêng mắt nhìn về phía Đường Thanh Nhã, thấy vẻ mặt cô ta đầy chỉ trích nhìn mình, như thể chuyện cô vừa mới làm là tội ác tày trời.
Cô cong môi cười nói: “Sao tôi không thể đả thương người hả?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi lại Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã lập tức ngẩn người, sắc mặt hơi khó coi. Cô ta thu lại cảm xúc rồi chậm rãi đáp:
“Hạ Hạ, cô là vợ của anh Mộ Hàn, lại là mợ chủ của nhà họ Tư, sao có thể ra tay làm chuyện đả thương người khác được?”
“Cô thế này nếu như để người ngoài biết được, anh Mộ Hàn sẽ bị người ta đàm tiếu mất.”
“Hơ?”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong mấy lời chỉ chó mắng mèo của Đường Thanh Nhã, cong môi cười đầy vẻ sâu xa, cô không cho là đúng:
“Cô không nói, tôi không nói, bọn họ không nói thì ai mà biết được chứ?”
Đường Thanh Nhã nghe thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ, suýt chút nữa bị tức đến nỗi không thể kìm nén.
Sắc mặt cô ta có chút khó coi, dường như không ngờ là Nguyễn Tri Hạ còn không biết hối cải.
Trong lòng cô ta lại càng thêm cảm thấy người phụ nữ dung tục như vậy hoàn toàn không xứng đứng bên cạnh anh Mộ Hàn của cô ta.
Bất ngờ như nhìn thấy cái gì, ánh mắt Đường Thanh Nhã lóe lên, mở miệng nói những lời sâu xa với Nguyễn Tri Hạ:
“Hạ Hạ, tôi biết Đại Nha nói cô như vậy thật sự là không phải, nhưng có làm sao đi nữa thì cô cũng không thể bẻ gãy ngón tay cô ta được.”