Cô ta quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn đang mặc áo sơ mi quay lưng về phía cô ta, trong mắt hiện lên một tia ghen tuông điên cuồng.
Mấy ngày nay cô ta chịu đủ sự thờ ơ của anh Mộ Hàn đối với cô ta.
Cô ta không biết mình đã làm gì sai.
Tại sao tuần này anh Mộ Hàn lại cố tình giữ khoảng cách với cô ta.
Chẳng lẽ anh không cảm thấy mắc nợ cô ta và không muốn bù đắp cho cô ta sao?
Hay là anh đã nhận ra điều gì đó?
Không.
Sẽ không.
Nếu anh Mộ Hàn nhận ra điều gì đó, anh không thể giữ khoảng cách với cô ta.
Vậy thì chỉ có một lý do.
Đó là Nguyễn Tri Hạ.
Đúng.
Nhất định là Nguyễn Tri Hạ đang cố ý ngăn cản cô ta và anh Mộ Hàn!
Hừm.
Không phải Nguyễn Tri Hạ không thích cô ta ở cùng Anh Mộ Hàn sao?
Vậy thì cô ta sẽ chọc cô tức chết!
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Nhã nhẹ nhàng đóng cánh cửa đã mở, quay người bước trở lại.
Sau đó, cô ta ôm lấy Tư Mộ Hàn đang cởi trần: "Anh Mộ Hàn, cầu xin anh, anh đừng không cần Tiểu Nhã. Tiểu Nhã thực sự rất yêu anh."
Khi Tư Mộ Hàn chuẩn bị mặc áo sơ mi vào, đột nhiên, một đôi tay gầy gò từ phía sau vòng lấy em anh.
Sau đó nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Đường Thanh Nhã từ phía sau.
Tư Mộ Hàn nhìn xuống đôi tay ôm lấy bụng anh của Đường Thanh Nhã, đôi mắt của anh lập tức tối sầm lại.
Anh vươn tay túm lấy tay cô ta: "Buông ra!"
Giọng của anh rất lạnh lùng, lạnh đến nỗi cả người Đường Thanh Nhã run lên, suýt chút nữa đã buông tay ra.
Nhưng tưởng tượng đến một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ sẽ mở cửa bước vào, vì vậy cô ta vẫn tiếp tục không buông, ôm lấy Tư Mộ Hàn nhiều hơn và dịu dàng nói:
"Anh Mộ Hàn, em biết em đã không còn xứng với anh, em không cầu anh lấy em, em chỉ hy vọng có thể mãi ở bên cạnh anh như vậy thôi."
"Tôi nói buông ra!"
Tư Mộ Hàn dùng sức kéo tay Đường Thanh Nhã ra, gân xanh trên trán anh nổi lên vì tức giận.
Đường Thanh Nhã mạnh đến đâu cũng không bằng một nửa Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dễ dàng kéo tay cô ta ra và tàn nhẫn ném cô ta sang một bên.
Tư Mộ Hàn thực sự đã dùng hết sức lực của mình, khi bị ném ta, Đường Thanh Nhã suýt chút nữa bị ném xuống đất.
Nếu không phải cô ta nhanh mắt nhanh tay chộp lấy màn giường bên cạnh, cô ta thật sự đã ngã xuống đất.
Khi trái tim của Đường Thanh Nhã bị Tư Mộ Hàn vứt bỏ một cách tàn nhẫn như vậy, nó ngay lập tức bị chia thành nhiều mảnh.
Tư Mộ Hàn quay lại và lạnh lùng nhìn Đường Thanh Nhã, khuôn mặt tuấn tú đó phủ đầy sương giá.
"Không phải tôi bảo cô ra ngoài rồi sao?"
Bị Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Đường Thanh Nhã thực sự sợ hãi.
"Anh Mộ Hàn, em..."
“Đi ra ngoài!” Đường Thanh Nhã còn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn lại lạnh lùng quát một tiếng.
Đường Thanh Nhã không thể giả vờ nữa, cô ta nhìn Tư Mộ Hàn với ánh mắt tổn thương, giọng nói như khóc.
"Anh Mộ Hàn, tại sao?"
"Tại sao anh lại làm như vậy với em?"
Cô ta lớn tiếng trách mắng: "Rõ ràng em là người mà anh đã hứa sẽ cưới, sao anh lại đối xử với em như vậy!"
"Anh Mộ Hàn, anh quên rồi sao? Khi chúng ta cùng bị bắt cóc, em vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Đường Thanh Nhã khàn giọng nói.
Nghe Đường Thanh Nhã đề cập đến những gì đã xảy ra khi đó, Tư Mộ Hàn hơi phân tâm.
Tuy nhiên, ngay lúc anh đang mất tập trung, qua khóe mắt, Đường Thanh Nhã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã đi tới cửa, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Khoảnh khắc Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa vào, cô a đã bước tới và gần như đồng thời ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, trực tiếp hôn anh trước khi anh có thời gian để phản ứng.
"Các người đang làm gì đấy!"
Một tiếng hét khàn khàn phát ra từ miệng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không thể tin được.
Cô đã thấy gì chứ?
Cô thực sự đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn... hôn Đường Thanh Nhã?
Nguyễn Tri Hạ không thể tin vào mắt mình!
Cô đứng đó, toàn thân run lên vì tức giận.
Tư Mộ Hàn đang thất thần đã đưa tay đẩy người ra, nhưng đã chậm một bước, môi của cô ta vẫn chạm nhẹ vào môi anh.
Thật trùng hợp, còn bị Hạ Hạ nhìn thấy.
Nhưng dù vậy, Tư Mộ Hàn vẫn đẩy Đường Thanh Nhã ra ngay lập tức.
Lần này, anh trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất.
Tư Mộ Hàn hoảng sợ nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô đứng đó, giận dữ đến mức run rẩy, khuôn mặt đầy sự tức giận, đôi mắt sáng ngời đầy lửa, như thể giây tiếp theo sẽ giết chết anh.
Tư Mộ Hàn nghẹt thở, không khỏi có chút luống cuống.
Anh sải bước về phía trước, muốn giải thích với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, không phải như em thấy đâu, anh..."
"Đủ rồi! Tư Mộ Hàn, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi!"
Tư Mộ Hàn còn chưa nói xong, Nguyễn Tri Hạ đã tức giận ném chiếc túi trong tay lên nửa thân trên bóng loáng của anh, sau đó chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ chạy ra ngoài, Tư Mộ Hàn thậm chí còn không thèm mặc áo khoác vào, vội vàng đuổi theo.
Đường Thanh Nhã bị đẩy ngã xuống đất, nhìn Nguyễn Tri Hạ tức giận bỏ chạy, còn Tư Mộ Hàn hoảng sợ đuổi theo.
Cô ta từ dưới đất chậm rãi đứng lên, vươn tay phủi vạt áo, nhìn về phía hai người biến mất, nở nụ cười đắc ý.
Anh Mộ Hàn, nếu như anh đã bất nhân với em thì cũng đừng trách em bất nghĩa!
Cô ta muốn xem, Nguyễn Tri Hạ chính mắt nhìn thấy cô ta hôn anh Mộ Hàn, cô có thể không để ý sao?
Cô ta không hạnh phúc, cô ta cũng muốn bọn họ không hạnh phúc cùng cô ta!
...
Nguyễn Tri Hạ cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt, cô cũng không biết làm thế nào để quên đi cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy.
Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Nguyễn Tri Hạ chạy và chạy, chạy thẳng đến thang máy, nhấn cửa thang máy và bước vào.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã đến gần thang máy, Tư Mộ Hàn sải bước chạy tới bất kể vết thương trên lưng.
Đứng trong thang máy, Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn đang cởi trần đuổi theo mình, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, quần áo còn cởi ra, nếu cô về muộn một bước, chắc hai người đã nằm trên giường luôn rồi.
Nguyễn Tri Hạ đã mất hết lý trí.
Cô rất kích động trước cảnh Đường Thanh Nhã hôn Tư Mộ Hàn, đến nỗi toàn thân như phát điên.
Cô hoàn toàn không thèm nghĩ tới việc Tư Mộ Hàn còn đang bị thương, hơn nữa nơi này còn là bệnh viện, cho dù hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không đến mức bị gì cả.
Thấy Tư Mộ Hàn sắp đuổi kịp, cô trực tiếp dùng tay nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cuối cùng…
Cô thành công ngăn Tư Mộ Hàn ở ngoài cửa thang máy.
"Hạ Hạ!"
Tư Mộ Hàn nhìn cửa thang máy đóng lại, phát ra một tiếng gầm gừ yếu ớt, ngay sau đó, anh cáu kỉnh đá vào thùng rác bên cạnh thang máy, sau đó quay người chạy đến cầu thang bộ.
Trong thang máy.
Nước mắt của Nguyễn Tri Hạ không thể kiểm soát mà tràn ra từ khóe mắt của cô.
Cô che miệng, giấu mình trong thang máy khóc lóc thảm thiết.
Thang máy vừa mở ra, những người chờ thang máy ở tầng một nhìn cô khóc một mình trong thang máy, đều ném ánh mắt kỳ quái qua.
Nguyễn Tri Hạ hơi cúi đầu và bước ra ngoài.