Khi xe chạy bon bon trên đường lớn, Nguyễn Tri Hạ ghé đầu vào cửa sổ xe, ngắm nhìn hồ nước mênh mông vô bờ bên dưới chân cầu và những hòn đảo nhỏ kéo dài không dứt phía xa xa, tâm trạng vô thức khá hơn nhiều.
Sau khi băng qua cầu cao, ở bờ bên kia là một loạt các kiến trúc cao tầng xây dọc theo bờ hồ. Trong số đó, tòa cao ốc cao nhất có tên là Hối Cảnh.
Đây là kiến trúc cao nhất Hàng Thành, nghe nói có tận chín mươi chín tầng.
Nhận ra đây không phải đường về nhà, Nguyễn Tri Hạ có hơi ngẩn người, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: "Đây là?"
"Dẫn em đi thả lỏng tâm trạng."
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Tư Mộ Hàn nghe như tiếng đàn cello đầy êm tai.
Cả người Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, sau đó mau chóng hồi thần, cảm động nhìn Tư Mộ Hàn: "Anh thật tốt."
Rõ ràng bọn họ chỉ mới kết hôn với nhau chưa tới hai tháng, nhưng sao cảm giác khi sống chung càng ngày càng giống đôi vợ chồng son chứ?
Quan trọng nhất là cô phát hiện người đàn ông này càng ngày càng giống hình mẫu lý tưởng trong lòng cô, làm cô không muốn động lòng cũng rất khó.
"Em vui là được."
Tư Mộ Hàn vươn tay vuốt ve mái tóc của cô, trong mắt chợt hiện vẻ dịu dàng khó thấy.
Chỉ cần cô thích là được. Anh chưa từng hạ mình lấy lòng một người phụ nữ nào, nhưng nếu là cô, anh cảm thấy mình có thể thử một lần.
Cũng không biết cách này là đúng hay sai, không biết cô có thích hay không, nhưng bây giờ, xem ra vẫn tương đối có ích.
Chí ít trong mắt cô không còn sự mất mát như vừa nãy, âu cũng là chuyện tốt.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười sáng lạn, cô ngồi sát lại gần Tư Mộ Hàn, ôm lấy tay anh, cười ngọt ngào.
Tâm trạng buồn bã, mất mát vì không chiếm được cơ hội thực tập cũng biến mất một cách kỳ diệu.
Tính ra, người đàn ông của cô cũng rất chu đáo đó chứ.
Tuy trông anh lạnh lùng như băng, nhưng thật ra lại vô cùng quan tâm cô.
Xe dừng lại chiếc cổng tòa cao ốc Hối Cảnh đồ sộ.
Tư Mộ Hàn xuống xe, ngồi lên xe lăn, Nguyễn Tri Hạ nối gót theo sát phía
sau.
Hai người đứng trước cửa tòa nhà cao tầng. Ngắm nhìn tòa nhà cao không thấy đỉnh.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cảm thán: "Cao thật!"
Nghe nói tòa cao ốc này mới bắt đầu xây dựng từ sáu năm trước, tốn hết năm năm mới xây xong. Mà người thiết kế ra tòa cao ốc này khi ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, thật đúng là thiên tài.
Cũng không biết chủ nhân tòa nhà đồ sộ này là vị cao nhân nào.
"Muốn đi dạo cửa hàng trước hay là đi ăn trước?"
Tư Mộ Hàn hỏi cô.
"Ăn chút gì đó đã."
Cô đã đói lắm rồi, đầu tiên là ăn cho no, sau đó tung tăng dạo phố mua sắm, đây là căn bệnh chung của phụ nữ.
Có thực mới vực được đạo mà.
"Đi thôi, trong tòa cao ốc này có một nhà hàng ngon lắm, nhất định là em chưa từng nếm qua."
Hình như Tư Mộ Hàn rất quen thuộc với nơi này, anh kéo tay Nguyễn Tri Hạ, di chuyển xe lăn tiến vào trong.
Nguyễn Tri Hạ hết nhìn đống lại nhìn tấy, tò mò như bé con.
Từ lúc nơi này xây xong cho tới nay, bởi vì mức tiêu phí rất cao, không phải thứ mà cô gánh nổi, nên trước giờ cô chưa từng đặt chân tới.
Hôm nay là nhờ vầng sáng của Tư Mộ Hàn mà cô mới có thể đường đường chính chính tới thăm quan. Không thể phủ nhận một điều, cách bài trí bên trong thật sự quá mức xa hoa!