Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn ôm lấy gáy cô, một tay ôm eo cô và kéo cô vào lòng.

Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói giống như rượu cũ trăm năm, êm dịu say đắm lòng người.

"Không cần, tài liệu không quan trọng bằng em."

Thời gian gần đây, anh phải ở bên cạnh cô mọi lúc, đề phòng cô sẽ ngã quỵ khi bất ngờ biết được sự thật.

Tất nhiên, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để cô không biết sự thật.

Nguyễn Tri Hạ bị buộc nằm trong vòng tay của Tư Mộ Hàn, cô bối rối cong người, muốn đứng dậy.

"Nhưng em đã ngủ rồi, em không muốn ngủ nữa."

Cô làm sao còn ngủ được chứ.

Tư Mộ Hàn siết chặt cô: "Vậy thì nằm với anh."

Nói rồi, anh nhắm mắt lại.

Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy và phát hiện ra người đàn ông đang ôm chặt cô đến mức cô không thể cử động được.

Bất đắc dĩ, cô dùng tay chọc vào quai hàm gợi cảm của người đàn ông.

"Tư Mộ Hàn, anh ôm chặt quá."

Tư Mộ Hàn im lặng.

Anh nhắm chặt mắt, như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sức lực ôm cô lại tự giác được thả lỏng một chút.

Nguyễn Tri Hạ không khó chịu như trước, nhưng cô thực sự không muốn ngủ.

"Tư Mộ Hàn, anh ngủ chưa?"

Người đàn ông vẫn im lặng.

Đáp lại cô là tiếng thở đều đều của người đàn ông.

Ngủ rồi.

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi khó hiểu, sao lại ngủ nhanh như vậy chứ.

Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy xót xa.

Anh chắc đã kiệt sức trong những ngày này, nếu không cũng sẽ không ngủ trong một giây như thế.

Cô trở mình một chút, tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn, uể oải co mình trong vòng tay của người đàn ông.

Cô không chìm vào giấc ngủ ngay mà dựa đầu vào ngực người đàn ông, lắng nghe nhịp tim ổn định của người đàn ông theo mọi cách có thể.

Nghe rồi nghe, cô lại hơi mệt.

Nguyễn Tri Hạ ngáp dài, không hiểu sao dạo này cô rất buồn ngủ.

Cô cúi đầu, vươn tay ôm eo Tư Mộ Hàn, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau khi cô chìm vào giấc ngủ, Tư Mộ Hàn đã ngủ say, đột nhiên mở mắt ra.

Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ ngon lành dựa vào cánh tay anh, trong mắt lóe lên một tia mịt mờ.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Hạ Hạ, em đừng sợ, còn có anh ở đây."

Văn phòng tổng giám đốc của Nguyễn Thiên Dân.

"Ông Nguyễn, đây là Sở cảnh sát Hàng Châu. Con trai mất tích của ông, Nguyễn Tử Hành đã được tìm thấy. Xin ông đến nhận xác."

Nguyễn Thiên Dân cầm điện thoại trên tay, đôi mắt đỏ hoe.

Ông ta ngồi trên ghế văn phòng, thật lâu cũng không thể tỉnh táo trở lại.

Ông ta không thể tin vào tai mình, những gì ông ta nghe thấy vừa rồi là gì thế?

Xác?

Hành nhi của ông ta đã chết ư?

Nguyễn Thiên Dân không thể chấp nhận sự thật này, ông ta đứng dậy và lao ra khỏi cửa.

Do thi thể đã bị đốt cháy và biến chất bởi nhiệt độ cao, nên không thể trích xuất DNA, ngoài ra xác chết còn không trọn vẹn không đầy đủ.

Không thể xác định được liệu người chết có phải chính lad Nguyễn Tử Hành hay không.

Bác sĩ pháp y vừa so sánh vết máu lớn để lại trên mặt đất vừa so sánh ADN, chứng minh vết máu đó thuộc về Nguyễn Tử Hành.

Do đó, bước đầu xác định nạn nhân chính là Nguyễn Tử Hành.

Đây là một vụ giết người rất tàn bạo nhưng có chủ ý, cảnh sát đang ráo riết truy lùng kẻ giết người.

Nguyễn Thiên Dân tận mắt chứng kiến cái xác bị chặt thành nhiều khúc và bị luộc chín, ông ta lập tức ngất xỉu tại chỗ và được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Nguyễn Tử Nhu và Đinh Uyển Du biết được Nguyễn Thiên Dân đang ở bệnh viện, một người vội vã chạy đến từ sòng bạc, một người vội vàng đứng dậy khỏi giường của đàn ông, mặc lại quần áo rồi vội vã bắt taxi đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, bên ngoài trời đã tối.

Nguyễn Thiên Dân vẫn ở bên trong để cấp cứu.

Đinh Uyển Du lo lắng nhìn phòng mổ bật đèn đỏ, trong lòng cảm thấy bất an.

Mặc dù bà ta mới cãi nhau một trận với Nguyễn Thiên Dân vào buổi sáng, nhưng khi nghe tin ông ta ngã bệnh lúc này, lòng bà ta vẫn khẩn trương.

Sau tất cả, người đàn ông đầu tiên của bà ta là Nguyễn Thiên Dân. Đời này, bà ta cũng đã ở bên Nguyễn Thiên Dân.

Mặc dù bà ta yêu thích phù phiếm, nhưng bà ta cũng thực sự yêu Nguyễn Thiên Dân.

Chỉ là, những yêu thương ấy dần dần biến mất trong sự tàn nhẫn của Nguyễn Thiên Dân đối với bà ta.

Đối với ông ta, bà ta không thể nói tới yêu, nhưng cũng không thể nói là không yêu.

Khi Nguyễn Tử Nhu đến, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, dưới chân lại mang một đôi dép lê của đàn ông.

Có một số vết đỏ rõ ràng trên cổ lộ ra ngoài.

Đinh Uyển Du là người từng trải, bà ta đương nhiên biết đó là cái gì.

Bà ta nổi giận ngay tại chỗ.

"Nguyễn Tử Nhu, con lại đi lêu lổng ở đâu vậy?"

Đinh Uyển Du không khỏi xót xa khi chứng kiến cảnh con gái mình không biết tự trọng như vậy.

Rốt cuộc bà ta đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra một đứa con gái không tự trọng như thế chứ?

Nhìn dáng vẻ của cô ta cứ như sợ người khác không biết cô ta mới chui ra từ dưới thân thể đàn ông vậy.

Nguyễn Tử Nhu không dễ dàng gì mới dỗ được bạn trai nhỏ của mình, lúc đó đang anh anh em em, ai ngờ một cuộc điện thoại lại gọi cô ta ra khỏi cuộc mây mưa.

Dục vọng chưa được thỏa mãn nên tính tình của cô ta rất cáu kỉnh.

Trước những lời mắng mỏ của Đinh Uyển Du, cô ta không kiên nhẫn nói:

"Cái gì mà đi lêu lổng ở đâu?"

"Mẹ, mẹ đừng nói bậy bạ được không? Rõ ràng là tình yêu nam nữ bình thường cơ mà!"

Nguyễn Tử Nhu không cảm thấy việc mình quen bạn trai là đang lêu lổng.

Ít nhất cô ta không quan hệ nam nữ lung tung, không một chân đạp hai thuyền!

Cô ta xác định quan hệ nam nữ rồi mới lên giường với đối phương.

Hơn nữa, chuyện kiểu này anh tình em nguyện thì ai mà quản được.

Vả lại kể từ khi Nguyễn Tri Hạ cưới Tư Mộ Hàn thay cho cô ta, cuộc sống của cô ta dường như đã thay đổi.

Những chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng và những chiếc xe hơi sang trọng, giờ cô ta không thể tùy tiện tiêu xài nữa.

Nếu cô ta không tìm được một người đàn ông để làm chỗ dựa cho mình, làm sao cô ta có thể thoải mái như bây giờ?

Nghĩ đến điều này, Nguyễn Tử Nhu không khỏi nhìn về phía cánh cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt với đèn đỏ đang bật, vô cớ nói một câu:

"Mẹ, tại sao ba đang êm đẹp lại ngất xỉu vậy? Chắc ông ấy không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Nguyễn Tử Nhu thầm nghĩ ba cô ta sẽ không đột ngột chết đi.

Tốt nhất là đừng như vậy.

Ít nhiều gì cũng phải lập di chúc trước và giao công ty cho cô ta trước khi chết.

Có lẽ chính hành động đuổi Nguyễn Tử Nhu và mẹ của cô ta ra khỏi nhà trước đó của Nguyễn Thiên Dân đã khiến trái tim Nguyễn Tử Nhu bị tổn thương.

Lúc này, khi đối mặt với việc ba đang cấp cứu ở bên trong, điều cô ta lo lắng nhất không phải là sức khỏe của ba, mà là tài sản của ông ta.

Nếu Nguyễn Thiên Dân biết Nguyễn Tử Nhu đang nghĩ gì vào lúc này, cũng không biết ông ta có thể tức giận đến nỗi trực tiếp chết ngất đi hay không.

"Không biết."

So với sự vô lương tâm của con gái, Đinh Uyển Du vẫn có chút lương tri, hai mắt bà ta đỏ hoe, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Hình như là cảnh sát đã tìm thấy thi thể của Nguyễn Tử Hành và bảo ông ấy đi nhận."

Mắt Nguyễn Tử Nhu sáng lên khi vừa nghe thấy chuyện này. Cô ta nóng lòng nắm lấy cổ tay Đinh Uyển Du và nhân cơ hội hỏi:

"Mẹ, ý của mẹ là, thằng ngốc đó, mất rồi sao?"

Đinh Uyển Du hoang mang nhìn Nguyễn Tử Nhu, không biết cô ta kích động vì điều gì. Trong lòng bà ta đang lo lắng cho thân thể của Nguyễn Thiên Dân nên không có thời gian để tâm đến suy nghĩ của con gái.

"Có lẽ là như vậy, nếu không ba con sẽ không kích động đến nỗi mất đi ý thức."

"Chết rồi thì tốt. Mẹ, bây giờ, trong nhà họ Nguyễn sẽ không có ai giành mọi thứ của con nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK