Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, gọi nhau thật thân mật nhỉ!"

Nguyễn Tri Hạ chỉ nghe lọt một nửa lời giải thích của Tư Mộ Hàn, cuối cùng trong đầu đều là anh cứ mở miệng là Tiểu Nhã, khiến cô buồn nôn gần chết.

Tư Mộ Hàn: "..."

Chỉ là một cách xưng hô mà cô cũng ghen ư?

Tư Mộ Hàn cảm thấy mình thật sự vô tội.

Anh luôn gọi Đường Thanh Nhã là Tiểu Nhã đã thành thói quen rồi.

Hơn nữa, anh gọi cô là Hạ Hạ, chẳng phải càng thân mật hơn sao?

Phụ nữ ghen tuông thật vô lý.

Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ mím môi giải thích: "Hạ Hạ, giữa anh và cô ấy thật sự chẳng có gì cả."

"Anh gọi cô ấy là Tiểu Nhã cũng thành thói quen rồi. Nếu em không thích thì anh sẽ đổi cách xưng hô khác."

Nguyễn Tri Hạ vẫn nhíu chặt mày, đôi môi đỏ mọng càng bất mãn cắn chặt môi dưới.

Mặc dù anh đã nói giữa anh và Đường Thanh Nhã chẳng có gì cả. Nhưng chỉ cần cô nhớ lại cảnh tượng hồi sáng Đường Thanh Nhã tựa vào lòng anh, cười ngọt ngào như vậy, cô vẫn cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Cô không phải con ngốc, nên có thể nhìn ra Đường Thanh Nhã thật lòng yêu Tư Mộ Hàn, bởi vì cô ta nhìn Tư Mộ Hàn bằng cặp mắt tràn đầy sự mến mộ.

Nghĩ đến việc vì Đường Thanh Nhã mà Tư Mộ Hàn để cô lại một mình trên Hải Đảo, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy tủi thân hơn.

Nếu Đường Thanh Nhã quan trọng đến thế thì anh cứ đi với cô ta đi.

Anh còn tới đây tìm cô làm gì?

Nguyễn Tri Hạ khịt mũi tràn đầy bất mãn, cô xoay người lại nhìn Tư Mộ Hàn, giọng điệu cực kỳ không vui:

"Anh thích gọi thế nào thì gọi, em quản không nổi."

"Anh đi đi!"

Cô vừa đẩy vai anh ra, vừa không ngừng rơi nước mắt, giận dỗi nói:

"Anh hãy đi tìm Đường Thanh Nhã của anh đi!"

Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ khóc lóc nói bằng giọng điệu chua xót và giận dỗi thì cực kỳ đau lòng ôm chầm lấy cô.

"Hạ Hạ, anh không đi."

"Anh biết lúc trước anh không nói cho em biết là do anh sai."

"Nhưng Hạ Hạ à, trong tình huống đó, anh thật sự không thể để em quay về. Em ở lại Hải Đảo sẽ an toàn hơn."

"Em có thể hiểu cho anh không?"

Nguyễn Tri Hạ khịt mũi, bịt tai lại, cô không nghe, cô không nghe.

Đàn ông đều là tên khốn nạn!

Anh đi hẹn hò với người yêu cũ, tại sao cô phải hiểu cho anh?

Cô đang rất tức giận.

Tại sao Tư Mộ Hàn lại có người yêu cũ cơ chứ?

Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ bịt tai lại thì rất bất đắc dĩ. Anh biết việc anh một mình quay về gặp Đường Thanh Nhã sẽ khiến cô rất bất mãn, không vui.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác, trong hoàn cảnh bất ổn đó, anh không cho phép cô quay về mạo hiểm cùng anh.

Huống hồ anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi.

Nhưng anh không ngờ tên tiểu nhân vô liêm sỉ Mặc Thâm kia lại dẫn cô quay về thành phố Hàng Châu, còn vọng tưởng chia rẽ tình cảm của hai người.

Thật đáng ghét!

Tư Mộ Hàn ra sức ôm chặt Nguyễn Tri Hạ, lưu luyến ngửi mùi hương đặc trưng trên đỉnh đầu của cô.

"Xin lỗi Hạ Hạ, bởi vì anh đã khiến em cảm thấy không thoải mái."

"Nhưng Hạ Hạ à, anh không thể bỏ mặc cô ấy."

"Vì anh nên cô ấy mới bị người khác trả thù."

"Năm năm qua, vì anh mà cô ấy đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, nên anh muốn ra sức bù đắp cho cô ấy."

Nếu đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh đều có thể mặc kệ.

Nhưng người đó lại là Đường Thanh Nhã, người mà anh đã từng hứa sẽ cưới về làm vợ.

Bây giờ là anh đã phụ bạc cô ta trước, cũng vì anh nên cô ta mới bị tai bay vạ gió.

Dù anh máu lạnh đến cỡ nào cũng không thể bỏ mặc được.

Anh càng yêu Hạ Hạ sâu đậm thì càng áy náy với Đường Thanh Nhã hơn.

Ban đầu là do anh muốn dẫn cô ta đi, sau đó càng đích thân dẫn cô ta về nhà họ Tư.

Anh đã không thể bảo vệ cho cô ta một đời an toàn, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô ta, còn khiến cô ta vì mình mà trở thành người bị hại, bị người khác trả thù.

Làm sao anh có thể yên lòng cơ chứ?

Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói thế thì ra sức mím chặt môi, không nói gì.

Cô không biết rốt cuộc Đường Thanh Nhã đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ý của Tư Mộ Hàn, hình như Đường Thanh Nhã đã bị đả kích rất lớn.

Nên anh mới áy náy tự trách trịnh trọng cam kết không thể bỏ mặc cô ta như vậy.

Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh có biết trong lòng em rất bất an hay không?

Nguyễn Tri Hạ nheo mắt lại, giữa lông mày hiện lên tia bất an và buồn bực.

Thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn không nói gì, Tư Mộ Hàn cúi đầu, khẽ hôn vào tai cô, giọng nói trầm thấp như muốn tan chảy người khác.

"Hạ Hạ, em biết không, bây giờ anh cảm thấy mình chẳng khác gì một tên cặn bã."

"Mặc dù anh biết cô ấy vì anh mà đã chịu nhiều khổ cực, nhưng trong lòng anh lại nghĩ cách để che giấu em, không để em biến thành phiên bản khác của cô ấy."

“Hạ Hạ, trên đời này, người duy nhất có thể khiến anh phát điên, chỉ có mình em mà thôi. Do đó, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện, bằng không anh thật sự không biết mình sẽ biến thành người như thế nào."

Nghe đến đây, lông mi của Nguyễn Tri Hạ run lên dữ dội.

Trong đầu bỗng hiện lên thân hình gầy gò như cành cây khô của người đàn ông, tim cô không khỏi thắt lại.

Cô biết người đàn ông này yêu mình đến nhường nào.

Không phải cô không hiểu cho anh.

Chỉ là Đường Thanh Nhã đột ngột tỉnh lại khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an.

Như thể cô ta sẽ cướp Tư Mộ Hàn ở bên cạnh cô đi mất.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cô chỉ mới gặp Đường Thanh Nhã có một lần, nhưng tận đáy lòng đã bài xích cô ta sâu sắc.

Rốt cuộc là vì lý do gì?

Là vì cô ta đã từng bầu bạn cùng Tư Mộ Hàn trong mười mấy năm mà cô không hề hay biết ư?

Hay là vì trong quãng thời gian cô chưa xuất hiện, cô ta đã được định sẵn là vợ của Tư Mộ Hàn?

Cô nghĩ, có lẽ cả hai lý do này đều có.

Hoặc là trong lòng cô thật sự đang đố kỵ cô ta.

Cô đố kỵ cô ta đã có được Tư Mộ Hàn trong suốt mười mấy năm.

Kể từ lúc gặp mặt, cô ta đã ở bên anh mười bốn năm, bây giờ gặp lại, sớm đã cảnh còn người mất.

Cô chợt cảm thấy không chắc chắn, liệu tình cảm giữa cô và Tư Mộ Hàn trong nửa năm ngắn ngủi có thể địch lại tình nghĩa mười mấy năm giữa Đường Thanh Nhã và Tư Mộ Hàn hay không.

Hơn nữa từ hành động gấp gáp quay trở về khi biết tin cô ta tỉnh lại của Tư Mộ Hàn đã chứng minh một điều, chí ít trong tim Tư Mộ Hàn, Đường Thanh Nhã đã chiếm giữ một vị trí quan trọng.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tư Mộ Hàn bỗng nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình, khàn giọng nói:

"Hạ Hạ, ở đây, chỉ đập vì em, chứ không phải ai khác."

Tư Mộ Hàn nhanh chóng bổ sung: "Nó cũng chưa từng đập vì người khác."

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông dưới lòng bàn tay, khiến lòng bàn tay cô nóng rực như cầm phải củ khoai lang bỏng tay.

Hơi thở của Nguyễn Tri Hạ không khỏi dồn dập, cô ngước mắt lên, muốn xem thử bây giờ anh đang mang vẻ mặt gì.

Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc anh đang ôm cô vào lòng.

Anh tựa đầu vào bả vai cô, dái tai cô khẽ lướt qua đôi môi mỏng của anh.

Đôi môi ấm áp, mềm mại, nóng bỏng khiến tim cô đập thình thịch, nhanh hơn một chút.

Cô không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này thật thủ đoạn.

Anh chỉ nói hai câu như vậy đã khiến cô bại trận, không thể tức giận được nữa.

Mặc dù cô không nói gì, nhưng cơ thể lại bất giác tới gần anh, khiến hai người càng gần nhau hơn, như được khâu lại không thể tách rời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK