Nguyễn Tri Hạ đen mặt nhìn La An An, đột nhiên bị cô ấy kéo vào làm cô bị dọa, tim đập thình thịch.
Nguyễn Tri Hạ khẽ vỗ một cái lên vai La An An, cô khó hiểu trợn mắt nhìn: “An An, cậu định dọa chết tớ đấy hả!”
“Ái da, xin lỗi mà! Tớ không cố ý đầu, vì tình thế cấp bách mới phải làm vậy thôi.” La An An nói lấy lòng.
Sau đó cô ấy lại cười cười mờ ám nhìn Nguyễn Tri Hạ.
“He he, Hạ Hạ, cậu có thể phát biểu cảm nhận của cậu lúc đó không? Bị vị hôn phu mới bắt gian được cậu và người yêu thầm cậu cảm giác thế nào?”
Vậy là vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy hết rồi.
Cậu chủ Hàn đúng là bá đạo như trong truyền thuyết, hận trời hận đất hận tình địch, không
nương tay một chút nào luôn!
Mà trọng điểm là, hình như Hạ Hạ nhà cô ấy bị chồng quản nghiệm rồi!
Dáng vẻ cô vợ nhỏ này, chậc chậc...
Đàn ông ấy à!
Đều không phải thứ tốt lành gì, toàn là một đám lừa bịp chỉ biết ức hiếp phụ nữ.
“An An, cậu được lắm, cậu đã nhìn thấy hết rồi vậy mà còn thấy chết không cứu!”
Nguyễn Tri Hạ lập tức quay người lại, tôm chặt lấy La An An ép cô ấy vào gốc cây, tư thế giống như chị đại muốn cảnh cáo: “Cậu thành thật chút cho chị đây”
Bởi Vì Nguyễn Tri Hạ cao những một mét bảy ba, còn La An An chỉ có mét sau hai nên chênh lệch độ cao giữa hai người rất dễ thương.
Lúc này La An An giống như cô vợ bé nhỏ bị Nguyễn Tri Hạ ép vào tường vậy.
“Oan uổng quá! Hạ Hạ ơi, tấm lòng của tớ với cậu có trời đất chứng giám, nhưng mà đại ma vương nhà cậu đáng sợ quá, tớ muốn đi cứu cậu lắm nhưng mà chân mềm nhũn không đi được!”
La An An nói hùng hồn dõng dạc, muốn thề thốt đến nơi luôn.
Nhưng người hiểu La An An như Nguyễn Tri Hạ thì làm gì chẳng biết cô ấy đang chém gió!
Cô lẳng lặng nhìn La An An chém gió, đợi cô ấy ba hoa xong rồi cô sẽ ra tay xử lý.
“Hạ Hạ à, chuyện này không thể trách tớ được có đúng không? Chân của tớ nó không chịu nghe lời, giờ tớ sẽ cho nó biết thế nào là lễ hội ha.” Nói xong La An An liền vỗ khe khẽ vài cái lên đùi mình.
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Có khả năng đây là bạn thân giả rồi.
Đã bảo là sống chết có nhau cơ mà, có họa cùng chịu đi đâu rồi?
“Thôi được rồi, còn chém gió nữa bão cấp mười hai lại đổ bộ bây giờ. Khai mau! Cậu đến đây từ lúc nào?”
Nguyễn Tri Hạ mang bộ mặt “nói thật được khoan hồng” nhìn Là An An.
“Lúc Lạc Tuấn Thần nói muốn đưa cậu bỏ trốn.” La An An chột dạ trả lời.
.
Thứ bạn tồi! Thế có nghĩa là cô ấy trơ mắt nhìn cô bị kẹp như cái nhân bánh giữa hai người đàn ông, hơn nữa còn xem đến say mê thích chí nữa!