Cô thấy Mặc Thâm thật sự rất tàn nhẫn.
Tư Mộ Hàn trừng mắt nhìn Mặc Thâm với vẻ mặt tức giận, đôi mắt lạnh lùng và đáng sợ kia giống như một thanh kiếm sắc bén, muốn chọc thủng một lỗ trên người Mặc Thâm.
"Chết tiệt!"
Tư Mộ Hàn chửi rủa bất chấp hình tượng: "Anh bị điên à!"
Anh thật sự không ngờ Mặc Thâm lại ác độc như vậy, thế mà lại cho giấm vào mì của anh!
Thảo nào mì lại chưa đến thế, không biết có đổ cả chai vào không nữa.
Tư Mộ Hàn bực tức ấn lưỡi vào đằng sau hàm răng của mình, anh cảm thấy răng của mình
cũng bị vị chua ăn mòn luôn rồi.
"Tôi thấy cậu thích ăn giấm, nên liền kêu người phục vụ thêm một chút, thế nào? Ăn không
ngon sao?"
Mặc Thâm hả hê nhìn Tư Mộ Hàn, thấy cả khuôn mặt nhăn lại vì vị chua của anh, trong lòng anh ta cảm thấy rất sảng khoái.
Muốn anh ta lao động để mang thức ăn cho anh, vậy thì cũng phải xem anh có đủ khả năng để ăn không nhé!
Nhưng...
Anh ta chỉ yêu cầu người phục vụ đổ thêm một ít giấm và thêm một số hương liệu cho anh thôi.
Rốt cuộc người phục vụ đã đổ bao nhiêu mà khiến Tư Mộ Hàn nhăn nhó như thế chứ?
Trong lòng Mặc Thâm không khỏi cười trộm.
"Mặc Thâm, anh muốn chết phải không?"
Tư Mộ Hàn ném lại chiếc đũa vào hộp, xắn tay áo ra vẻ sẽ tính sổ với Mặc Thâm.
"Tư Mộ Hàn, bình tĩnh, đừng đánh nhau"
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng ôm cổ tay Tư Mộ Hàn để ngăn anh làm bậy.
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói anh muốn đánh nhau, rõ ràng là anh muốn đánh anh ta!"
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Đánh nhau và đánh người không phải là chuyện giống nhau sao?
Cô không khỏi quay đầu nhìn Mặc Thâm: "Cái kia, Mặc Thâm, anh đi trước đi."
Mặc Thâm nhướng mày, bày ra vẻ mặt khinh thường: "Đi ư?"
"Tại sao phải đi?"
Đùa à, anh ta giống kiểu người bị đánh thì không thể đánh lại hả?
Tư Mộ Hàn nhìn bộ dạng thiếu đánh của Mặc Thâm, tức giận phủi tay Nguyễn Tri Hạ ra, như thể anh thực sự muốn xuống tay đánh anh ta một trận.
Nguyễn Tri Hạ thấy sắp không giữ được Tư Mộ Hàn, lại thấy Mặc Thâm không chịu rời đi.
Hai người đàn ông to lớn như hai đứa trẻ ngây thơ ấu trĩ, còn xoay tay như thể sắp đánh nhau tới nơi.
Cô nhìn hai người họ, đau đầu vuốt ve thái dương, đau đớn rên rỉ.
"Aaa..."
Giọng của Nguyễn Tri Hạ không quá lớn nhưng cũng đủ khiến hai người đàn ông to lớn trong phòng tái mặt.
Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm ngay lập tức dập tắt cuộc chiến, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Nguyễn Tri Hạ.
"Hạ Hạ, sao vậy?"
"Hạ Hạ, em không thoải mái ở đâu à?"
Hai người đồng thanh hỏi.
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa thái dương, nhìn hai người căng thẳng như vậy, cô bất lực thở dài: "Em đau đầu."
Tư Mộ Hàn lập tức vươn tay xoa xoa thái dương cho cô, lo lắng hỏi: "Đang yên ổn sao em lại đau đầu chứ?"
"Đúng vậy, Hạ Hạ, em có chỗ nào không thoải mái sao? Anh sẽ gọi bác sĩ"
Mặc Thâm chuẩn bị đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng hét lên: "Đừng, đừng quay lại."
Mặc Thâm dừng lại và nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt khó hiểu.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, âm thầm thở dài.
"Các người đừng làm loạn thì em sẽ không sao."
Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm: "..."
Hóa ra là bị bọn họ chọc giận à?
Nhất thời, sắc mặt của hai người không được tốt lắm.
Tư Mộ Hàn nhìn Mặc Thâm, lập tức phát lệnh đuổi khách: "Hạ Hạ không thoải mái, anh đi ra ngoài đi."
"Không phải một mình tôi khiến cô ấy tức giận và khiến cô ấy khó chịu. Muốn đi thì cả hai cùng đi!"
Mặc Thẩm không lùi bước nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn buồn cười nhìn chằm chằm Mặc Thâm: "Đây là phòng bệnh của tôi!"
Mặc Thâm đột nhiên nghẹn họng: "..."
Một lúc lâu sau, anh ta lại nói:
"Vậy thì sao, đây là bệnh viện, không phải chỉ có một phòng bệnh! Để bệnh viện mở một phòng mới cho cậu, chi phí cá tính cho tôi!"
Nguyễn Tri Hạ không khỏi trợn mắt: "..."
Tư Mộ Hàn mím chặt môi, anh rất không vừa lòng nhưng cũng không biết phải nói gì để phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể tức giận buồn bực, măng một câu:
"Anh cút ra ngoài cho tôi!"
Mặc Thâm nở nụ cười xấu xa nhún vai: "Không cút, ai thích cút thì cứ cút!"
Cô thực sự không nói nên lời trước hai đứa trẻ to xác này.
Đúng là quá ấu trĩ!
Hàng Thành.
Nhà cũ của nhà họ Tư.