Lưng chừng núi Hoài Sơn.
Biệt thự của Tư Thiên Dật.
Một người đàn ông với mái tóc thắt bím dài đến lưng, mặc bộ đồ kiểu thời Đường sẫm màu đứng trước cửa sổ sát đất, quay mặt về phía cửa sổ và đứng chắp tay sau lưng.
Lông mày của ông ta đẹp như tranh vẽ, ngũ quan lại hài hoà đến mức khó tin.
Khuôn mặt đã lớn tuổi nhưng vẫn như thần tiên, khí chất bất phàm, tựa như những tu đạo thiên quân thời cổ đại.
Ông ta đứng trước cửa sổ chắp tay sau lưng, dáng người dong dỏng cao như một gốc cây bạch dương đang đứng sừng sững.
Một người đàn ông khác đi vào, nhìn thấy Tư Thiên Dật đang đứng trước cửa sổ giống như nhìn một vị thần bất khả xâm phạm, đôi mắt đầy vẻ kính sợ và phục tùng.
Anh ta khom người và cung kính nói:
“Chủ nhân, cậu Chu đã bị đưa tới đồn cảnh sát.”
Tư Thiên Dật từ từ quay người lại, khuôn mặt thanh tú từng trải mang theo tiên khí, đôi môi không dày không mỏng chỉ khẽ nhúc nhích.
“Nó lại làm cái gì nữa vậy?”
Giọng nói của ông ta không lạnh không nhạt, phẳng lặng như mặt hồ không chút dao động.
“Hình như là cậu Chu đã tìm thấy người phụ nữ đó. Anh ta tức giận đến mức suýt giết cô ta, anh ta đã bị vệ sĩ của người phụ nữ bắt lại, đánh đập một trận và bị đưa đến đồn cảnh sát.”
Tư Thiên Dật khẽ kêu lên: “Đúng là không có tiền đồ mà, chỉ là một con đàn bà mà cũng có thể chọc giận nó.”
Sau đó, ông ta lại nói:
“Tới đồn cảnh sát đưa nó ra ngoài.”
“Vâng.”
Người đàn ông khom lưng, cúi đầu, quay người và bước ra ngoài.
Khi đi qua cửa thì thấy một người giúp việc đang đẩy Thư Mạn vào. Người đàn ông nhìn thấy Thư Mạn ngồi trên xe lăn, ngay lập tức kính cẩn chào: “Thưa bà.”
Lời chào của người đàn ông khiến khuôn mặt của Thư Mạn đanh lại.
Khuôn mặt dịu dàng tao nhã giống như một cô gái Giang Nam, tràn đầy kháng cự, bà ấy lạnh lùng nói:
“Xin đừng gọi tôi như vậy.”
Bà ấy là vợ cũ của Tư Tấn Trạch và là chị vợ của Tư Thiên Dật, cấp dưới của ông ta gọi Thư Mạn như vậy khiến bà ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Người đàn ông kia cũng không nói gì, cứ thế rời khỏi đó.
Trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, Tư Thiên Dật đút một tay vào túi quần, khuôn mặt từng trải khó nói nên lời mang một vẻ dịu dàng khó tả, ông ta nhìn bà ấy cười như không cười, vẫy tay với bà ấy.
“Mạn Mạn, lại đây.”
Tư Thiên Dật nhìn Thư Mạn bằng ánh mắt nồng nàn trìu mến, ánh mắt dịu dàng của ông ta như muốn nhấn chìm người trước mắt vào trong tròng mắt.
Nếu không phải Thư Mạn đã biết người đàn ông này có khuôn mặt của một thiên thần và trái tim của ác quỷ.
Nếu là trước đây, bà sẽ ngộ nhận đây là một người đàn ông dịu dàng.
Đáng tiếc…
Tư Thiên Dật không phải vậy.
Ông ta không phải là thiên thần, ông ta là ác quỷ đội lốt người.
Ác quỷ đã kéo bà ấy từ vùng đất ánh sáng vào vực thẳm của bóng tối.
Thư Mạn không muốn đến đó, nhưng người giúp việc lại không làm theo ý của bà ấy, cứ thế đẩy bà ấy đến trước mặt Tư Thiên Dật.
Tư Thiên Dật phất tay đuổi người giúp việc lui ra ngoài rồi đi đến phía sau Thư Mạn, đẩy bà ấy đi ra ngoài sổ, dọc theo hành lang của chòi nghỉ mát, đi đến vườn hoa.
Sau khi đưa Thư Mạn vào căn chòi nghỉ mát hình bát giác, Tư Thiên Dật đi tới và ngồi trên băng ghế đá đối diện với Thư Mạn.
Ông ta nắm lấy tay Thư Mạn đặt lên hai má của mình và nhìn bà ấy đầy trìu mến.
“Mạn Mạn, em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?”
“Anh đã mơ không biết bao nhiêu lần như ngày hôm nay, chúng ta cùng nhau ngồi trong căn chòi nghỉ mát, ngắm hoa và uống trà.”
Thư Mạn khẽ ngước mắt lên, nhìn Tư Thiên Dật với vẻ dửng dưng vô cảm.
Nhưng khi ánh mắt của bà ấy bắt gặp đôi mắt nâu trìu mến của ông ta, ánh mắt Thư Mạn hơi sững sờ. Ánh mắt trìu mến của ông ta khiến bà lập tức nghĩ đến người đó.
Người đó từng nói rằng mình không phải là người Trung Quốc chính thống, mẹ là người nước E, người đó chính là người lai E-Trung nên đồng tử màu nâu, nhìn rất sâu và quyến rũ.
Tựa như viên đá hổ phách trong suốt, đẹp đến say lòng người.
Lần đầu tiên khi bà ấy nhìn thấy người đó, khi ấy đã cảm thấy ánh mắt của ông ta như có ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Ký ức giống như dòng nước chảy, trong nháy mắt đã tuôn trào xối xả.
Thư Mạn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bà nhắm mắt lại, không mở mắt nữa để khỏi phải nhìn thấy Tư Thiên Dật.
Bà ấy phải thừa nhận rằng dù Tư Thiên Dật đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài như mới hơn ba mươi, trông chẳng già đi chút nào.
Ngược lại là bà ấy, sắc mặt xanh xao, gầy gò, không còn trẻ trung nữa.
Nhưng…
Lời nói của ông ta thực sự khiến bà ấy cảm thấy thật mỉa mai.
Bà ấy khẽ nhắm mắt lại, kiềm chế trái tim đang hỗn loạn của mình.
“Tư Thiên Dật, trong giấc mơ của tôi chưa bao giờ có ông.”
Bà ấy lạnh lùng châm chọc ông ta.
Bà ấy đang gián tiếp nói với ông ta rằng mình không yêu ông ta, cho nên bà ấy chưa từng mơ thấy ông ta chứ đừng nói là mơ thấy loại cảnh tượng ấm áp dịu dàng này.
Bà ấy đã từng yêu khuôn mặt dịu dàng như ngọc này, đã say mê cơ thể ấm áp này.
Nhưng người bà ấy yêu là người đó, chứ không phải ông ta.
Những lời nói của Thư Mạn khiến Tư Thiên Dật nheo con ngươi lại một cách nguy hiểm, thậm chí ông ta còn dùng lực thật mạnh nắm lấy tay bà ấy.
Ông ta nhìn bà ấy cười như không cười, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng trìu mến.
Ông ta cất giọng trầm thấp, hùng hồn:
“Không sao, anh có em là đủ rồi.”
Thư Mạn run rẩy cặp lông mi, nhếch môi hờ hững nói.
“Tư Thiên Dật, ông thật đáng thương.”
Mặc kệ ông ta có làm gì đi nữa, bà ấy không yêu ông ta thì chính là không yêu.
Sự chiếm hữu ích kỷ của ông ta sẽ chỉ khiến bà ấy càng ngày càng căm ghét ông ta mà thôi.
Tư Thiên Dật nhìn bà ấy thật sâu: “Mạn Mạn, em nghĩ em chọc giận anh sẽ có lợi gì cho em?”
Thư Mạn nhướng mày và mỉm cười không hề sợ hãi.
Lợi ích?
Có thể có được lợi ích gì chứ?
Bà ấy chỉ là một con rối với đôi chân tàn tật, để mặc cho ông ta tuỳ ý sắp đặt, vốn đã rất tàn tạ rồi, bà ấy còn sợ sẽ chọc giận gì ông ta chứ?
Huống hồ ông ta cũng không phải loại người mà bà ấy lấy lòng ông ta thì ông ta sẽ buông tha cho bà ấy.
Ông ta chính là một ác ma, trước giờ không nói đạo lý.
Bà ấy không muốn ở cùng với ông ta, cho nên cũng chẳng vui vẻ gì.
Thư Mạn mệt mỏi nhìn ông ta: “Nói đi, ông dẫn tôi ra đây là muốn làm gì?”
Thư Mạn không tin rằng Tư Thiên Dật đưa bà ấy ra ngoài chỉ để ngắm hoa.
Ông ta cũng chẳng phải kiểu người lãng mạn gì.
Tư Thiên Dật mím môi cười khó hiểu: “Đương nhiên là cho em xem một việc khiến em vui vẻ.”
Thư Mạn nhíu mày, cho rằng đó là một lời nói châm biếm.
Việc khiến bà ấy vui?
Sao có thể chứ?
Trừ khi ông ta thả bà ấy ra.
Nếu không, sao bà ấy có thể vui vẻ được chứ?
Tư Thiên Dật không bỏ sót ý mỉa mai trong mắt Thư Mạn, ông ta hơi nheo mắt lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Thư Mạn không muốn để ý đến ông ta, vì vậy bà nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Khoảng mười phút sau, Thư Mạn đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọng líu ngọng lô truyền đến bên tai.
Thư Mạn từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một cậu bé mũm mĩm rất đáng yêu.
Cậu bé được người giúp việc dẫn đến gần bà ấy.
Thư Mạn còn chưa đoán được đứa bé là ai, đã thấy nó nhảy vào vòng tay của Tư Thiên Dật đầy phấn khích.
Tư Gia Lạc ngẩng đầu lên và ngoan ngoãn gọi: “Chú Thiên Dật.”