Mặc dù người đàn ông này thật sự rất xuất sắc, nhưng đối với cô mà nói, chỉ thuần túy là thưởng thức cái đẹp, không hề có bất cứ dấu hiệu động lòng nào.
"Tự kỷ là bệnh, anh Mặc cần phải đi khám bệnh."
Nguyễn Tri Hạ không nể mặt mà phản bác một câu.
Mặc Thâm nhếch khóe môi, cũng không tức giận.
Anh ta giơ tay kéo tay Nguyễn Tri Hạ khoác lên khuỷu tay mình, tà mị nhấc cằm Nguyễn Tri Hạ lên, cười lưu manh: “Quý cô xinh đẹp, đêm nay, em là của
tôi."
Nguyễn Tri Hạ giơ tay hất tay Mặc Thâm ra, lạnh lùng đáp trả: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không phải của anh! Vĩnh viễn sẽ không phải!"
Người đàn ông này luôn thích động tay động chân, nếu không phải trong lòng cô còn kế hoạch khác, cô sẽ không thèm chơi với anh ta đâu!
Nhìn Nguyễn Tri Hạ cười khẩy lùng xa cách, Mặc Thâm dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng, đáy mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Dường như tất cả đều khác xa trong tưởng tượng của anh ta.
Anh ta cũng không tin, anh ta vĩnh viễn không đấu lại Tư Mộ Hàn.
Người phụ nữ này quả thật thể hiện cô rất yêu Tư Mộ Hàn, anh ta lại càng thêm có hứng thú với cô!
Mặc Thâm kéo Nguyễn Tri Hạ ngồi lên xe Lincoln mà Thập Lục lái.
Hai người cùng ngồi chung xe, xe nghênh ngang rời đi.
Tại một khách sạn trang hoàng rực rỡ.
Ánh đèn mới lên, khách khứa tấp nập.
Tư Mộ Hàn mặc tây trang đen, cà vạt có đường vân tối màu, trên cà vạt có kẹp một chiếc kẹp tinh xảo màu vàng, cực kì quý phái.
Mái tóc ngắn của anh được chải chuốt gọn gàng, tỉ mỉ.
Hai tay anh đút túi quần, cứ thế đứng thẳng tắp bên ngoài cửa xe.
Trong xe, Mục Cảnh Y mặc lễ phục dạ hội lụa mỏng màu hồng, thiết kế xếp tầng vô cùng ngọt ngào, đẹp đẽ, mộng ảo.
Khiến người ta thấy cô ấy giống như nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích, xinh đẹp đáng yêu.
Cô ấy tiến lên khoác khuỷu tay Tư Mộ Hàn, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Anh ơi, chúng ta đi vào thôi, phía trước đều là đường bằng phẳng, anh cứ thoải mái và tiến về phía trước."
Tư Mộ Hàn không chút thay đổi gật đầu, cứ thế cùng Mục Cảnh Y khoác tay đi vào khách sạn.
Mà trong xe, Quan Diêm nhìn bóng lưng Mục Cảnh Y khoác tay Tư Mộ Hàn đi vào trong, cảm thấy trong lồng ngực phiền muộn không thôi.
Trong một khoảnh khắc, anh ta bỗng muốn đẩy cậu chủ ra...
Sau đó thay thế mình vào đó.
Quan Diêm thấy xấu hổ vì chính ý nghĩ này của mình.
Chăm sóc cậu chủ, bảo vệ cậu chủ, là sứ mệnh cả đời của anh ta, tại sao anh ta có thể tổn thương cậu chủ được.
Cho dù chỉ là trong suy nghĩ, anh ta cũng biết mình thật sự không thể, thế mà lúc này ý nghĩ xấu xa gì cũng có.
Nguyễn Tri Hạ bị ép đi theo Mặc Thâm tham dự tiệc tối.
Tong tiệc tối, đều là nam nữ trẻ tuổi, có vẻ không giống tiệc tối thương mại bình thường.
Đến yến tiệc, Mặc Thâm lại bị người ta quấn đi mất.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời mừng rỡ vì được thanh nhàn.
Cô nhìn ngắm xung quanh, phát hiện đây là vườn hoa của khách sạn, đặc biệt rộng lớn.
Đại khái có gần 1000 mét vuông.
Trong vườn hoa bày đầy đồ ăn, thức uống.
Cô hoàn toàn không có bất cứ hứng thú gì đối với những thứ này.
Hứng thú của cô, đều đặt ở việc làm thế nào để chạy trốn.
Nhìn cả khách sạn rộng lớn như vậy lại không ai trông coi, trong lòng cô không khỏi có chút mừng thầm.
Cô thầm khen mình thông minh cơ trí!
Mặc Thâm hào phóng dẫn cô ra ngoài, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không để cô dễ dàng chạy thoát.