Má Lâm đau lòng nói.
Tư Mộ Hàn khó hiểu nhìn mà Lâm: "Mỗi người phụ nữ đều như vậy sao?"
Làm phụ nữ có vẻ khá phiền phức.
Không chỉ mỗi tháng phải chảy máu, lại còn đau thành như vậy?
Tư Mộ Hàn thật sự hận không thể nghĩ ra cách giúp cô có thể không cần phải đau như vậy nữa.
Má Lâm ngẩn người, hơn nửa ngày mới hiểu cậu chủ nhà mình có ý gì.
Bà lắc đầu, nói: "Cũng không phải đều như vậy."
"Có người đau, có người không đau."
"Trước đây chắc do cô chủ không chú ý, cho nên mới mắc chứng đau bụng kinh nghiệm trọng như thế."
Nếu bà có con gái, bà nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con gái, tuyệt đối không để bị mắc chứng hàn gì đó, hễ đau lên là như muốn chết.
Tuy bà không đau, nhưng dẫu sao cũng từng là người sinh con, cho nên nhất định nó cũng đau không khác gì sinh con.
Tư Mộ Hàn hỏi: "Có thể điều trị không?"
Má Lâm không hiểu chuyện này: "Chắc là trị được, nghe nói điều trị tốt là có thể khỏi được."
"Ừm. Bà đi xuống xem bác sĩ tôi gọi đã đến chưa."
Tư Mộ Hàn vẫy tay.
“Vâng”
Má Lâm khom người cung kính rồi lui ra ngoài.
Sau khi má Lâm ra ngoài, trong mắt Tư Mộ Hàn tràn ngập đau lòng, xoa mặt mày Nguyễn Trị Hạ, giống như muốn vuốt phẳng đầu mày còn đang nhíu chặt của cô.
Nguyễn Tri Hạ bỗng dưng rên một tiếng đầy đau đớn, sau đó, cô mở mắt.
Nhìn bàn tay to đặt trước mặt mình, Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, sau đó ánh mắt nhìn theo bàn tay về phía người đàn ông.
Nhìn Tư Mộ Hàn đau lòng nhìn mình, trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút ấm áp.
Đôi môi như cánh hoa của cô hé mở: "Sao anh về rồi?"
Lúc này, không phải anh nên bận rộn làm việc sao?
Sao đã về rồi?
"Về thăm em."
Tư Mộ Hàn vuốt ve giữa hai lông mày của cô, nói: "Có phải đau lắm không?"
Nguyễn Tri Hạ sững sờ một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Không sao."
Đã đau thành quen, trái lại cũng không biết nó đau cỡ nào rồi.
Nhưng lần này đau hơn lần trước một ít.
Cũng không biết là như thế nào nữa.
"Còn nói không sao." Tư Mộ Hàn nhéo chóp mũi cô, không vui nói: "Mày đã nhăn tít rồi."
"Cũng hết cách rồi. Dù sao chỉ đau hai ngày rồi thôi." Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, vô tội nhìn anh.
Đôi mắt long lanh nhìn anh, đôi con ngươi linh lung, đen láy, tròn vo như quả nho, rất đẹp.
"Lại còn đau hai ngày ư?"
Sắc mặt Tư Mộ Hàn quả thực khó coi tới cực điểm.
Đau đớn thế này mà còn đau những hai ngày?
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Đột nhiên, cô lại rên rỉ một tiếng, bụng bắt đầu dâng lên cảm giác đau đớn.
Đau đến mức cổ cau chặt mày lại.
Tư Mộ Hàn thấy thế, lại càng đau lòng hơn.
Tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ cho cô: "Như vậy có đỡ hơn chút nào không?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: "Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
Đúng là lòng bàn tay anh âm ấm, xoa trên bụng cô, quả thật có chút thoải mái hơn.
Thật ra chủ yếu vẫn là anh quan tâm lo lắng cho cô khiến cô cảm thấy cực kì ấm áp.
Bỗng nhiên, cũng không còn quá đau nữa.
Tư Mộ Hàn cũng biết như vậy sẽ không thể giảm bớt đau đớn cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng chỉ có thể làm như vậy, để cho lòng mình cảm thấy dễ chịu chút thôi.
Giống như mình có thể giúp cô chút ít.
Không lâu sau, bác sĩ phụ khoa sẽ đến rồi.
Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn mời bác sĩ đến, thiếu chút nữa bị anh chọc cho tức chết.
Cô chỉ bị đau bụng kinh thôi.
Tư Mộ Hàn vậy mà lại đi mời bác sĩ đến, điều này bảo cổ làm sao mà chịu nổi.
Nguyễn Tri Hạ buồn bực lườm Tư Mộ Hàn một cái, nhưng ngại còn có người làm ở đây nên cũng không cáu kỉnh với anh.
Đương lúc vị bác sĩ phụ khoa kia biết mình được mời đến xem bệnh đau bụng kinh cho Nguyễn Tri Hạ, khóe miệng cũng giật giật.