Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của Mộc Quý Bạch, như thể chuột nhìn thấy mèo, sợ hãi tột độ.
Mặc Thâm đang đứng bên cạnh xe, nhìn thấy động tác của Nguyễn Tri Hạ, gương mặt đầy vạch đen.
Anh ta là hổ à?
Cần chạy nhanh như thế sao?
Mà ở bên phải cửa xe, Quan Diêm từ bên trong nhảy xuống, sau đó hơi cúi người, vươn tay chặn đầu cửa xe, vô cùng cung kính đón người bên trong đi ra.
Một bóng dáng gầy gò bước xuống xe.
Đôi con người mất đi ánh sáng kia chỉ ngây ra như mặt nước phẳng lặng, không có một chút sức sống.
Tư Mộ Hàn ra khỏi xe và yêu cầu Quan Diêm cho anh biết Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu.
Quan Diêm nói với anh rằng Nguyễn Tri Hạ đang ở hướng mười hai giờ của anh, cứ bảo anh đi thẳng là được.
Tư Mộ Hàn ngay lập tức sải bước về phía Nguyễn Tri Hạ.
Khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cô che miệng lại vì kinh ngạc.
Trong hốc mắt, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng dáng đang dần tiến về phía mình mà không thể tin được.
Gậy như vậy, đơn độc mỏng manh đến thế.
Hệt như một người giấy, cô nhìn mà tan nát cõi lòng.
Người đàn ông của cô, thời gian này, rốt cuộc anh đã tự dằn vặt mình kiểu gì thế!
Cô không chịu nổi nữa, trực tiếp chạy tới, ôm chặt lấy người đàn ông khiến người ta xót xa.
"Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh có ăn ngon ngủ tốt không đấy?"
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy anh, cảm thấy thân thể anh không còn cường tráng như trước, tức thì nước mắt rơi xuống như vũ bão, từng giọt lớn tí tách chảy dài.
Tư Mộ Hàn đồng thời ôm lại cô, vùi đầu vào cổ cô, âu yếm hôn lên cái cổ thon thả thiên nga của cô: "Hạ Hạ.."
"Hạ Hạ của anh..."
"Thật may là em không sao, nếu không anh thực sự phát điên mất"
Tư Mộ Hàn ôm cô gắt gao, như thể anh muốn khám cô vào cơ thể mình và không bao giờ tách ra nữa.
"Em không sao, nhưng còn anh đấy, làm sao anh có thể gầy như vậy?"
Nguyễn Tri Hạ đau lòng vuốt ve vân da trên người anh, cảm nhận trong lòng bàn tay, chỗ xương sườn toàn là xương, dường như không có chút thịt nào.
Cô lại đau thắt lòng.
Làm thế nào mà người đàn ông này có thể biến bản thân mình trở thành dáng vẻ như vậy.
Anh gầy gò, không hề có một chút cảm giác thịt, cô không dám ôm anh thật mạnh nữa rồi.
"Ha Ha... Ha Ha..."
Tư Mộ Hàn không đáp lại cô, chỉ quyến luyến như thế, gọi tên cô thật trìu mến, hết lần này đến lần khác.
Quan Diêm nhìn cảnh đó, đôi mắt ngấn lệ.
Thật tốt quá.
Mợ chủ vẫn ổn.
Cậu chủ cũng sẽ không tiếp tục sa sút tinh thần nữa.
Về phần Mặc Thâm và Mộc Quý Bạch.
Một người liều mạng đè nén thù địch không kéo hai người ôm nhau âu yếm ra, từ đáy lòng điên cuồng hét lên: Hạ Hạ, sao em có thể không thuộc về anh?
Một người còn lại nhìn hai người với ánh mắt nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có vô hạn chua
Chỉ là...
Cái ôm này có vẻ hơi lâu.
Mộc Quý Bạch nâng mắt liếc nhìn màn đêm tối đen như mực, sau đó lại nhìn về phía đôi vợ chồng hoàn toàn không chịu tách rời, trong mắt thoáng hiện một tia bất lực, anh ta hơi bước về phía trước nói: "Đã muộn rồi, về rồi ôm nữa được không?"
Nguyễn Tri Hạ nghe những lời của Mộc Quý Bạch thì gương mặt nhất thời hồng lên.
Cô nhìn Mộc Quý Bạch và những người khác, vùi đầu vào vòng tay của Tư Mộ Hàn vì xấu hổ.
Còn Tư Mộ Hàn cũng mím môi bất mãn, nhưng không nói gì.
Cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô gái nhỏ, anh trực tiếp khoác vai cô gái nhỏ, cùng cô đi về phía xe.