Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La An An có lẽ cảm thấy rằng những gì cô ấy nói có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Nguyễn Tri Hạ, vì vậy cô ấy vội vàng nói:

"Không thể trách cậu không nhìn thấu được chuyện này được. Muốn trách thì trách người phụ nữ đó quá đê tiện. Cô ta biết cậu và Tư Mộ Hàn yêu nhau nhưng vẫn muốn dây vào, muốn làm tình nhân."

Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, có chút cảm động, vươn tay nắm tay La An An, từ đáy lòng cảm kích nói: "An An, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nếu không tớ đã thực sự đi theo cái bẫy của Đường Thanh Nhã rồi."

Khi Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Nguyễn Tri Hạ đầu tiên liếc nhìn La An An, sau đó đưa tay lấy điện thoại của mình và trả lời.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vã của Quan Diêm.

"Mợ chủ, cô đang ở đâu? Cậu chủ sốt cao, còn không ngừng gọi tên của cô, cô trở về xem đi."

"Cái gì? Tư Mộ Hàn phát sốt sao? Được, tôi trở về ngay!"

Nguyễn Tri Hạ lo lắng trả lời.

Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, đứng dậy nhìn La An An, nói với vẻ lo lắng:

"An An, Tư Mộ Hàn sốt cao, bây giờ tớ phải về xem anh ấy như thế nào đã."

Nguyễn Tri Hạ luống cuống nói.

Cô đột nhiên nhớ tới lúc mình rời khỏi bệnh viện, vẻ mặt của Tư Mộ Hàn vô cùng kỳ lạ.

Nhưng vì lúc đó cô đang tức giận nên không để ý đến anh.

Bây giờ nghĩ lại, anh không đi thang máy, mà là chặn cô ở tầng một, chắc là anh chạy bộ xuống lầu, nhất định đã ảnh hưởng đến vết thương rồi.

Cô bất cẩn đến mức không nhận ra điều này.

"Mau quay về và nói chuyện đàng hoàng với Tư Mộ Hàn đi. Đừng để tiện tì kia đạt được ước nguyện."

La An An thúc giục.

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, quay người và bước ra khỏi căn hộ.

Ngoài cửa chung cư.

Ngồi trong xe, Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ đi vào cả buổi chiều nhưng cũng không có đi ra.

Và anh ta hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến bây giờ, anh ta đã hút hết bao thuốc rồi.

Lúc này trong miệng anh ta còn điếu thuốc cuối cùng, đang định châm lửa thì đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, sau đó Nguyễn Tri Hạ đi ra.

Mặc Thâm nhanh chóng rút điếu thuốc ra khỏi miệng, đẩy cửa xe ra và đi về phía Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu và định dùng điện thoại để gọi taxi.

Cô vừa mới đặt đơn thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.

Cô khẽ giật mình, ngước đầu lên.

Thấy là Mặc Thâm, cô sững người một lúc.

"Hạ Hạ, đỡ hơn chưa?"

Mặc Thâm nhìn cô, đôi mắt nâu tràn đầy tà ác cùng mị hoặc.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, một hồi lâu cũng không có phản ứng.

Sao anh ta có thể ở đây?

Một mùi thuốc lá tương đối nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi, Nguyễn Tri Hạ khó chịu lui về phía sau một bước, cau mày nhìn Mặc Thâm.

Như nghĩ ra điều gì, cô kinh ngạc hỏi: "Anh chưa từng rời đi sao?"

"Tôi lo lắng cho em."

Mặc Thâm thành thật trả lời.

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghẹn ngào, nhìn anh ta, không biết nên nói gì.

Cuối cùng cô thở dài và nói: "Cảm ơn vì đã quan tâm. Tôi không sao."

Sau đó, cô nhìn xuống điện thoại di động, phát hiện vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn hàng mình đặt, cô không khỏi dán mắt vào chiếc xe phía sau Mặc Thâm.

Cô hỏi anh ta: "Anh có vội không?"

Mặc Thâm: "Không."

Nguyễn Tri Hạ nói: "Có thể đưa tôi trở lại bệnh viện được không?"

Mặc Thâm nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trước khi nhận ra rằng cô sẽ quay lại tìm Tư Mộ Hàn.

Trong lòng anh ta đột nhiên có chút không vui.

"Hạ Hạ, em trở về tìm cậu ta sao?"

Nguyễn Tri Hạ không chút nghĩ ngợi mà gật đầu nói: "Ừm, anh ấy phát sốt, tôi phải đi qua xem thử."

Ánh mắt Mặc Thâm u ám nhìn cô: "Hạ Hạ, cậu ta phản bội em, em còn muốn gặp cậu ta sao?"

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt mang theo một tia che chở nói: "Anh ấy không phản bội tôi."

Mặc Thâm: "..."

Có phải tất cả phụ nữ đều rất hay thay đổi không?

Nguyễn Tri Hạ không đợi được nữa: "Rốt cuộc anh có đồng ý không?"

Mặc Thâm bất đắc dĩ gật đầu: "Lên xe đi."

Anh ta đi bộ về xe trước.

Hạ tất cả các cửa sổ xuống để xua tan mùi khói trong xe.

Nguyễn Tri Hạ vừa đến gần đã phát hiện mùi thuốc lá trong xe đặc biệt nồng nặc.

Cô liếc nhìn Mặc Thâm, mím môi không nói gì.

Sau khi mùi khói tan đi một chút, cô mở cửa hàng ghế sau và ngồi vào.

Mặc Thâm nhìn cô ngồi ở ghế sau, khóe miệng vô thức mím lại, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, khởi động xe, trực tiếp đưa Nguyễn Tri Hạ đến bệnh viện.

...

Khi Nguyễn Tri Hạ trở lại bệnh viện một lần nữa, Tư Mộ Hàn đã sốt đến mức bất tỉnh.

Bác sĩ đang truyền nước cho anh.

Anh nằm nghiêng trên giường, không ngừng lẩm bẩm: "Hạ Hạ, đừng đi..."

"Hạ Hạ, đừng đi..."

Quan Diêm đứng sang một bên và lắng nghe tiếng thì thầm vô thức của Tư Mộ Hàn, cảm thấy vừa bất lực vừa đau khổ.

Không biết cậu chủ và mợ chủ đã xảy ra chuyện gì?

Trước đó cậu chủ gọi điện cho anh ta và yêu cầu anh ta đến bệnh viện ngay lập tức.

Sau khi anh ta đến, cậu chủ yêu cầu anh ta đuổi cô Đường ra ngoài.

Cô Đường khóc lóc nói sẽ không rời đi, nhưng cậu chủ hình như rất hận cô ta, đến mức anh đã ra lệnh cho các vệ sĩ kéo cô ta ra ngoài và ra lệnh không được để cô ta  đến gần anh trong vòng mười mét.

Khi cô Đường bị bắt đi, cô ta đã khóc rất đau lòng.

"Quan Diêm, Tư Mộ Hàn thế nào rồi?"

Nguyễn Tri Hạ vội vã từ cửa phòng bệnh đi vào, người còn chưa kịp đến thì giọng nói đã vang lên trước.

Quan Diêm quay lại, nhìn ra cửa và thấy Nguyễn Tri Hạ đang chạy đến, trên trán đều là mồ hôi.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

Trong lòng anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra mợ chủ còn quan tâm đến cậu chủ của mình.

Chắc là hai người chỉ cãi nhau thôi, không có gì to tát.

Quan Diêm nói với Nguyễn Tri Hạ: "Bác sĩ nói vết thương bị viêm và dẫn đến sốt cao."

"Bây giờ đã hết sốt chưa?"

Nguyễn Tri Hạ hỏi.

"Vẫn chưa."

Quan Diêm lắc đầu.

Khi Nguyễn Tri Hạ nghe thấy điều này, cô đã bước tới để kiểm tra tình hình của Tư Mộ Hàn.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào trán Tư Mộ Hàn, hơi nóng như thiêu như đốt lập tức lan sang lòng bàn tay của cô.

Cô bất giác há hốc mồm.

Tất cả là lỗi của cô.

Nguyễn Tri Hạ tự trách mình và cảm thấy vô cùng áy náy.

Tư Mộ Hàn đang hôn mê, dường như đã cảm nhận được sự tiếp cận của cô, anh lại thì thầm thêm vài lần nữa.

"Hạ Hạ... đừng đi..."

"Hạ Hạ... đừng đi..."

Thấy Tư Mộ Hàn nằm nghiêng bất tỉnh trên giường nhưng vẫn gọi cô, khóe mắt Nguyễn Tri Hạ co giật, cô nắm lấy tay anh, áp lòng bàn tay nóng hổi của anh lên má cô, cô nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay anh, dịu dàng nói:

"Tư Mộ Hàn, em ở đây."

"Hạ Hạ..."

Cũng không biết có phải do có câu trả lời của cô hay không, nhưng Tư Mộ Hàn đang hôn mê, lúc này lại nhàn nhã mở mắt ra.

Nhìn cô đang ở rất gần, ánh mắt anh hơi giật giật, sau đó như không thể tin được, anh khàn giọng hỏi:

"Hạ Hạ, là em sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK