Cô biết đại khái là mình đã bị người ta chỉnh rồi.
Nhưng cô có thể làm gì.
Nơi làm việc vốn là một vùng nước sâu, nếu ngay cả chút ấm ức này mà cô cũng không chịu đựng được thì nói gì đến chuyện thành công?
Vì vậy, dù có mệt mỏi hơn nữa, ngày mai cô vẫn sẽ đi làm.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ khỏi ghế sô pha, trực tiếp đến bàn ăn.
Ra lệnh cho hầu gái mang đồ ăn lên, Tư Mộ Hàn đích thân phục vụ Nguyễn Tri Hạ dùng bữa.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười ngồi trong lòng Tư Mộ Hàn, miệng nhai thức ăn mà người đàn ông đút cho mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Hình như mệt một chút cũng xứng đáng.
Bởi vì có thể nhìn thấy một mặt cưng chiều của người đàn ông của cô.
Cô nghĩ, nếu Tư Mộ Hàn chiều chuộng có quá đà, nếu một ngày anh không cần cô nữa, cô có thể chết đói hay không?
Cô cười lắc đầu, ai mà biết được?
Trước khi ngày đó đến, tại sao cô không tận hưởng nó?
Tận hưởng sự ưu ái cao nhất của người đàn ông này, cảm nhận cuộc sống được đối xử như một nữ hoàng.
Suy cho cùng, cuộc sống sung túc như vậy không phải người phụ nữ nào cũng có được.
Cô may mắn làm sao khi được gả cho người đàn ông này nhỉ?
Buổi tối, sau khi Nguyễn Tri Hạ đã ngủ, Tư Mộ Hàn đến phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Quan Diêm kinh hồn táng đảm đứng trước mặt Tư Mộ Hàn. Nhìn khuôn mặt dày đặc mây đen của cậu chủ nhà mình, Quan niệm nơm nớp lo sợ.
Cậu ta thận trọng đáp: "Theo như lời của vệ sĩ, cả ngày hôm nay mợ chủ bị phái đến kho hàng kiểm kê quần áo."
Tư Mộ Hàn đan mười ngón tay vào nhau, chống cằm, ánh mắt tối tăm, lạnh lùng, sâu thẳm, hỏi: "Đây có phải là công việc cần thiết đối với thực tập sinh Hoa Khế không?"
Quan Diêm lắc đầu: "Cũng không phải. Đều tùy cấp trên sắp xếp."
"Tuy nhiên, mợ chủ bị gửi đến tay Cao Đồng Đồng Cao Đồng Đồng đó là một người tiêu ngạo, thấy thiên phú của mợ chủ cao hơn mình, lại còn là đi cửa sau nên không vừa mắt với mợ chủ, vậy nên mượn cớ này chèn ép mợ chủ."
"Cao Đồng Đồng?"
Tư Mộ Hàn bất ngờ lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Quan Diêm nhắc nhở kịp thời: "Tất cả bộ vest năm nay của cậu chủ đều do cô ta thiết kế."
Tư Mộ Hàn nhớ ngay ra, vừa nghĩ đến những bộ vest mình mặc lúc trước là do một kẻ lòng dạ hẹp hòi thiết kế thì trong lòng anh cảm thấy ớn lạnh và ghê tởm.
AL
"Lập tức ném hết những bộ quần áo này, sắp xếp nhà thiết kế khác."
Quan Diêm lập tức gật đầu: "Vâng! Tôi sẽ thu xếp chuyện này."
Nói xong, Quan Diêm định đi xuống.
Ngay khi cậu ta chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, Tư Mộ Hàn đột nhiên gọi giật ngược cậu ta lại: "Khoan đã."
Quan Diêm quay đầu nhìn cậu chủ nhà mình, Tư Mộ Hàn nói tiếp: "Nghĩ cách để nhà thiết kế đó ngày mai dẫn theo Hạ Hạ cùng đến tập đoàn."
"Cậu chủ đây là?"
Quan niệm tròn mắt ngạc nhiên.
"Cậu cứ nghe theo là được."
Tư Mộ Hàn không giải thích hành động của mình với Quan Diêm.
Bắt nạt người phụ nữ của anh à?
Ha...
Hãy xem ngày mai anh dạy cô ta làm người như thế nào!
Sáng sớm, Nguyễn Tri Hạ vừa đến công ty đã bị Cao Đồng Đồng gọi qua.
Nguyễn Tri Hạ gõ cửa phòng làm việc của Cao Đồng Đồng và bước vào: "Chị Cao, chị đang tìm tôi à?".
Cao Đồng Đồng nhìn bộ quần áo trên người Nguyễn Tri Hạ, hóa ra là mẫu mới nhất của Hoa Khê trong năm nay, trong lòng có một sự ghen tị khôn tả.
Đối với chuyện gả thay gây chấn động cả thành phố vào thời điểm đó, chị ta vẫn biết được một hai.
Chị ta khinh bỉ nhất một người phụ nữ ái mộ hư vinh như vậy.
Vì tiền, cái gì cũng làm được.
Nay lại đi cửa sau mới vào được Hoa Khê, thoạt nhìn đã biết cũng không phải mặt hàng gì tốt.
Chị ta nhướng mày khinh thường, nói: "Chuẩn bị một chút, theo tôi đến M.S"
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, nhưng thức thời không hỏi nhiều, gật đầu.
"Được."