Dương Tiêu lấy lại tinh thần, nói với Nguyễn Tri Hạ: "Nơi này là khu Ngọc Bình của hải đảo, đây là nhà của tôi, chính tôi đã cứu cô."
Nguyễn Tri Hạ nghe xong thì ngẩn người, nhưng cũng hiểu rõ mình vẫn chưa chết, mà đã được người khác cứu sống.
Cô không khỏi cảm kích nhìn Dương Tiêu, rất chân thành nói cảm ơn: "Cám ơn cô đã cứu tôi."
Dương Tiêu xua tay nói: "Cô không cần phải cảm ơn đâu."
Rồi cô ấy trêu ghẹo: “Cô cũng thật may mắn, đúng lúc tối hôm đó tôi đi ra ngoài lặn mò vàng”
"Đúng vậy."
Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy mình thật sự may mắn.
Trong tình huống như vậy, mà cô vẫn có thể được cứu sống, chẳng phải là may mắn thì là
gì?
Dường như Nguyễn Tri Hạ chợt nghĩ tới điều gì đó, nên đột ngột hỏi: "Đúng rồi, cô mới nói tôi đã hôn mê ba ngày hai đêm rồi ư?"
"Ừm. Mặc dù tôi đã cứu cô, nhưng không biết tại sao cô vẫn luôn hôn mê."
"Tôi đã làm kiểm tra thay cô, nhưng không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào trên người cô. Các chỉ số của cô đều bình thường, nên tôi không đưa cô đến bệnh viện."
"Tôi đoán có lẽ là vì cô đã ở trong nước quá lâu, dẫn đến tình trạng thiếu oxy trong não, nên mới ngất đi."
Dương Tiêu rất vui mừng nói: "Bây giờ nhìn thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng tôi cũng yên tâm
rồi."
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngờ mình lại hôn mê đến ba ngày hai đêm, cô chợt nhớ đến Tư Mộ Hàn, không biết bây giờ anh thế nào rồi.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn Dương Tiêu nói: "Cái đó, cô có điện thoại không? Có thể cho tôi mượn để gọi một cuộc được không?"
Dương Tiêu gật đầu: "Có chứ. Cô đợi tôi một lát, để tôi đi lấy cho cô."
Dứt lời, Dương Tiêu xoay người rời khỏi phòng.
Dương Tiểu vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Bánh Trôi Nhỏ.
Thấy Bánh Trôi Nhỏ mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần yếm đen, đang nhìn mình bằng vẻ mặt ngây ngô.
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ nhất thời bị đứa trẻ này cướp mất.
Gương mặt trắng mịn như đúc ra từ ngọc, lông mi vừa dài vừa cong, mái tóc ngắn hơi xoăn, rất mang phong cách phương Tây.
Cậu bé mơ màng nhìn cô, trong đôi mắt đen to tròn kia hiện lên vẻ ngây thơ khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Nhưng tại sao cô lại thấy giống một người nhỉ?
"Chị ơi, mẹ em bảo nếu một người phụ nữ nhìn Bánh Trôi Nhỏ bằng ánh mắt mến mộ như vậy, thì chắc chắn cô ấy đã yêu Bánh Trôi Nhỏ rồi, vậy nên chị ơi, chị đã yêu Bánh Trôi Nhỏ siêu cấp đáng yêu này rồi đúng không ạ?"
Bánh Trôi Nhỏ cất giọng nói bị bộ, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ.
(DN
Nguyễn Tri Hạ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bánh Trôi Nhỏ thì không khỏi bật cười, dịu dàng cười hỏi: "Bé con, con hãy nói cho dì biết, con tên là gì được không?"
Đứa bé này đáng yêu như vậy, khiến cô vừa thấy đã muốn sinh một đứa.
Bánh Trôi Nhỏ rất thích thú kéo hai dây áo yếm ở trước ngực, cười híp mắt đáp: "Chị gái, em tên là Bánh Trôi Nhỏ."
"Cái tên nghe rất dễ thương"
Đáng yêu quá đi mất!
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rằng trái tim thiếu nữ của mình sắp bị Bánh Trôi Nhỏ kích thích rồi.
LP
Trong lúc hai đang nói cười, Dương Tiêu đã cầm điện thoại đi vào.
Thấy hai người đang trò chuyện, Dương Tiêu đi tới, vuốt ve mái tóc xoăn mềm mại của Bánh Trôi Nhỏ: "Bánh Trôi Nhỏ, đã muộn lắm rồi, con phải đi ngủ thôi."
Đồng thời Dương Tiêu đưa điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ: "Của cô này."
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy điện thoại, gật đầu nói với Dương Tiêu: "Cảm ơn cô."
Dương Tiêu bể Bánh Trôi Nhỏ lên cười nói: "Không có gì. Nhất định là cô đang muốn gọi cho người quan trọng, nên tôi và Bánh Trôi Nhỏ ra ngoài trước, nếu cô đói bụng thì vào phòng bếp trong phòng khách hâm nóng lại sủi cảo, lúc này tôi đã gói xong hết rồi."
"Được cảm ơn cô."