Mặc dù áo sơ mi đủ dài, nhưng bị Tư Mộ Hàn vác lên như thế vẫn dễ dàng bị lộ ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thẹn quả hóa giận đấm vào người Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh mau thả tôi xuống.”
“Em ngậm miệng lại ngay cho anh!”
Tư Mộ Hàn dứt khoát vác người đi lên lầu.
Còn Quan Diêm vẫn luôn nhắm mắt, che mặt lại, chỉ sợ mình lỡ bất cẩn lại nhìn thấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em, rồi bị cậu chủ nhà mình móc mắt.
“Tư Mộ Hàn, anh là tên khốn, anh mau thả tôi xuống, anh có nghe thấy không hả?”
Nguyễn Tri Hạ liên tục đạp loạn xạ.
Cô vừa mới ăn no đã bị anh vác lên vai, bụng bị đè xuống như vậy khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô vừa tức vừa giận nên liên tục đẩm vào lưng Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dứt khoát ném cô xuống giường.
Nguyễn Tri Hạ bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại thì cả người bật lên, rồi cô lật người ngồi dậy.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại tháo dây thắt lưng khiến cô nhất thời sửng sốt.
Rồi cô phản ứng lại, lập tức trèo xuống giường chuẩn bị bỏ chạy.
Tư Mộ Hàn rút dây thắt lưng ra, rồi vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhanh chóng kéo cô vào lòng, sau đó cưỡng ép đè cô lại xuống giường.
“Em ăn mặc thế này mà cũng dám đi ra ngoài ư?”
Tư Mộ Hàn bóp cằm Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hiện lên tia u ám.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay ngăn cản không cho Tư Mộ Hàn đè lên người mình, rồi bất mãn rồng giận: “Gì mà thế này với thế nào? Tôi mặc thế nào cũng không cần anh quản.”
Cô không có quần áo ở đây nên mặc như thế thì sao?
Cô cũng đâu có ăn mặc hở hang.
Hơn nữa còn rất mode.
“Em là người phụ nữ của anh, em nói thử xem anh có nên quản hay không?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói xong câu đó, rồi cúi đầu cắn xé môi cô như đang phát tiết.
Như muốn cắn nuốt cô.
Mỗi Nguyễn Tri Hạ bị cắn đau thì tức đến mức vung một cái tát vào mặt Tư Mộ Hàn: “Anh cút ra đi, đừng có chạm vào tôi!”
Bốp, nhất thời bầu không khí như bị đóng băng.
Mắt Tư Mộ Hàn đỏ ngầu, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn dấu tay đỏ ửng trên mặt Tư Mộ Hàn thì nhất thời nghĩ mà sợ.
Cô...
Tát anh rồi...
Tư Mộ Hàn dữ tợn kẹp chặt hai tay cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, sâu trong đáy mắt hiện lên tia tổn thương khó có thể phát giác.
“Có phải là vì anh đã lừa em nên bây giờ ngay cả tư cách để hôn em anh cũng chẳng có đúng không?”
Anh kiềm chế cảm xúc đang sôi sục trong lòng, rồi bình tĩnh nhìn cô.
Anh vốn nghĩ sẽ giải thích rõ ràng với cô.
Nhưng cô hoàn toàn không nghe.
Hơn nữa cô còn muốn ăn mặc như vậy để đi ra ngoài quyến rũ người khác.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm anh rồi không khỏi run rẩy.
“Tư Mộ Hàn, anh bình tĩnh một chút đi.”
Tư Mộ Hàn thế này thật đáng sợ.
Như thể anh muốn cắn nuốt cả người cô.
“Em đã muốn ly hôn với anh rồi thì anh làm sao bình tĩnh lại được?”
Chỉ cần Tư Mộ Hàn nghĩ đến hai từ ly hôn mà cô dễ dàng nói ra trước đó, trong lòng anh lại vô cùng hoảng sợ và giận dữ.
“Tư Mộ Hàn, anh...”
Nguyễn Tri Hạ thật sự hơi sợ Tư Mộ Hàn lúc này, anh như vậy khiến người khác cảm thấy rất đáng sợ.
“Anh sẽ không buông em ra.”
Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn cô: “Cả đời này em đừng hòng rời xa anh.”
Anh vừa hôn cô vừa nói: “Anh quay về đã xé giấy đăng ký kết hôn ngay lập tức, để cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh mãi mãi.”
Bây giờ Tư Mộ Hàn cố chấp đến mức khiến người khác hoảng sợ.
Nguyễn Tri Hạ không dám tin trợn tròn mắt nhìn anh: “Tư Mộ Hàn, anh điên rồi!”
Anh đã xé giấy đăng ký kết hôn rồi ư?
Anh điên rồi sao?
“Đúng. Anh điên rồi, kể từ lúc em nói anh không yêu em thì anh đã muốn phát điên rồi.”
“Tại sao em lại dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn đến thế?
“Bây giờ em ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?”
“Em là của anh, em chỉ có thể là của anh.”
“Hạ Hạ, em đừng ép anh phải giam cầm em. Em nhất định phải là người của anh, em không thoát được đâu.”
Anh liên tục nói ra những lời cố chấp khiến người khác cảm thấy sợ hãi.