Ở trên đảo mấy ngày, bởi vì tâm trạng của anh luôn rất tốt, vẫn chưa xuất hiện trạng thái không nhìn rõ.
Cho nên sau khi trở về, anh vội đến chỗ bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ nói với anh, tình huống của anh không phải là do có chuyển biến tốt đẹp.
Mà là vì gần đây cảm xúc của anh không có dao động quả lớn, khối máu bầm cũng không tiếp tục khuếch tán.
Nếu không nhanh đánh tan khối máu bầm.
Vậy thì lần tới khi anh không nhìn thấy, có lẽ cũng là lúc anh bị mù vĩnh viễn.
Vốn tưởng rằng đây đã là chuyện tệ nhất rồi.
Đáng tiếc vẫn không phải.
Chuyện tệ hơn còn ở phía sau.
Có kết quả xét nghiệm DNA rồi.
Kết quả cho thấy, quan hệ cha con lên đến 99%.
Dường như không còn chuyện gì có thể tệ hơn chuyện này nữa.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn báo cáo xét nghiệm trong tay, đột nhiên nở nụ cười, anh nhìn về phía Quan Diêm, hỏi: “Hai phần khác phải bao giờ mới lấy được?”
Quan Diêm nói: “Đại khái còn cần chừng một tháng, bởi vì phải đưa ra nước ngoài, hành trình có hơi phức tạp, cho nên thời gian cũng lâu hơn chút.”
"Ừ, cẩn thận chút, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài”
Tư Mộ Hàn nhìn báo cáo xét nghiệm trong tay, không rõ cảm xúc là gì.
Báo cáo xét nghiệm mới ra chưa lâu.
Mộc Quý Bạch đã tìm đến.
Nhìn báo cáo trong tay Tư Mộ Hàn, Mộc Quý Bạch cười nói:
"Nói vậy chắc cậu chủ Hàn cũng đã xác định được quan hệ của mình với Hạ Hạ rồi nhỉ. Hiện tại, cậu có thể ký đơn ly hôn được rồi.”
Nhìn dáng vẻ vô cùng chắc chắn cử như anh sẽ buông tay của Mộc Quý Bạch, Tư Mộ Hàn nhếch môi cười, đáy mắt chỉ còn ý lạnh, nói: “Thì đã sao?”
"Có huyết thống thì đã sao? Chỉ cần tôi yêu cô ấy, tôi chẳng ngại gì cả!"
Anh yêu cô.
Bất kể cô là ai.
Anh đều yêu cô.
Mộc Quý Bạch ngẩn người.
Hiển nhiên không nghĩ tới Tư Mộ Hàn vẫn không chịu buông tay.
Anh ta không khỏi có chút thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát: "Tư Mộ Hàn, có phải cậu điên rồi không! Cậu làm thế có khác nào kẻ điên đầu? Có phải cậu muốn biến Hạ Hạ thành con chuột người người hô đánh không?”
Mộc Quý Bạch không dám tin Tư Mộ Hàn còn có thể nói ra những lời điên cuồng như vậy.
Quan hệ huyết thống vẫn không cách nào ngăn cản bọn họ ở bên nhau sao?
Không!
Không thể.
Hạ Hạ ở bên ai cũng được, chỉ riêng ở bên Tư Mộ Hàn là không thể:
Anh ta không thể trơ mắt nhìn cô rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!
"Tư Mộ Hàn, Hạ Hạ là cháu gái tôi, tôi sẽ không cho phép cậu làm hại cô ấy!"
Mộc Quý Bạch lạnh lùng nói, đáy mắt tràn ngập sự căm thù đối với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn bật cười một tiếng, khinh thường nhìn Mộc Quý Bạch nói: "Cháu gái ư? Anh Mộc, anh tưởng tôi không biết anh vốn chẳng phải cậu út ruột của Hạ Hạ sao!"
"Anh nói xem nếu anh đã không có quan hệ huyết thống với Hạ Hạ, vậy anh dựa vào đâu mà nhúng tay vào chuyện của tôi với Hạ Hạ?”
"Mộc Quý Bạch, đừng có áp đặt những tư tưởng xấu xa của anh lên người khác!"
Tư Mộ Hàn chắc chắn nói: “Anh thích Hạ Hạ, là cải thích của đàn ông đối với phụ nữ, đừng cho là tôi không nhận ra!"
Tâm tư bỗng nhiên bị anh nhìn thấu.
Mộc Quý Bạch có chút chật vật lui lại mấy bước.
Trên mặt là vẻ quẫn bách không chịu nổi.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ lịch sự thường ngày.
Anh ta giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, trấn định nhìn Tư Mộ Hàn nói: "Phải. Tôi thích Hạ Hạ."
"Nhưng tôi sẽ không ích kỷ giống cậu. Tuy tôi và Hạ Hạ không có quan hệ huyết thống, nhưng tôi sẽ không để cô ấy thấy được lòng mình, càng sẽ không ở bên cô ấy! Bất kể tôi có thừa nhận hay không, cô ấy chỉ có thể là cháu gái ngoại của tôi!"
"Mà cậu, biết rõ Hạ Hạ chính là em họ có quan hệ huyết thống với mình nhưng cậu vẫn khư khư cố chấp dây dưa không rõ với cô ấy.”
Giọng nói và nét mặt của Mộc Quý Bạch đều rất nghiêm túc: "Cậu đây không phải yêu cô ấy, mà là đang hại cô ấy!"
"Đây là chuyện của tôi và Hạ Hạ, không tới phiên một người ngoài như anh đến quản!"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Mộc Quý Bạch, xoay người rời đi.