Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giấc mơ.

Cô nhìn thấy em trai Nguyễn Tử Hành đang mỉm cười với cô.

"Chị."

Nụ cười của Nguyễn Tử Hành rất đơn giản và chất phác, cậu giống như mặt trời trên bầu trời, tỏa ra hơi ấm khắp cơ thể, khiến người ta cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy nụ cười của cậu.

"Tử Hành, em đi đâu vậy?"

Nguyễn Tri Hạ hỏi cậu.

Nguyễn Tử Hành nói: "Chị ơi, em đã đi đến một nơi rất xa, chị đừng lo lắng cho em nhé."

Nguyễn Tri Hạ cau mày hỏi cậu: "Tử Hành, cái gì gọi là nơi rất xa?"

Nguyễn Tử Hành mỉm cười và không nói gì.

Chỉ là bóng dáng của cậu từ từ biến mất trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ không khỏi giật mình, vội vàng vươn tay chộp lấy bóng dáng đang biến mất của cậu.

"Tử Hành..."

Tỉnh mộng…

Nguyễn Tri Hạ từ trên giường lật người ngồi dậy, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt tái nhợt.

Tại sao vô duyên vô cớ, cô lại có một giấc mơ không đầu không đuôi như vậy?

Tại sao Tử Hành lại nói rằng cậu đang ở nơi rất xa, rất xa?

Trái tim của Nguyễn Tri Hạ lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Cô muốn ra ngoài hỏi Tư Mộ Hàn xem có tin tức gì về Nguyễn Tử Hành không.

Bên ngoài.

Tư Mộ Hàn đang cầm điện thoại di động và nói chuyện với người khác.

"Anh hai, anh có chắc đó chính là em vợ của em không?"

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn không được tốt lắm.

Vừa rồi, Hoắc Thì Sanh nói với anh rằng Nguyễn Tử Hành đã được tìm thấy.

Nhưng…

Tình hình không tốt lắm.

"Lão tam, sau khi đối chiếu ADN, vết máu để lại hiện trường đúng là của em vợ em."

"Tốt nhất là đừng nói với em dâu chuyện này..."

Hoắc Thì Sanh dừng lại, ánh mắt nhìn chỗ gồ lên bị che bởi tấm vải trắng, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nói:

"Anh sợ cô ấy, không thể chấp nhận."

Hoắc Thì Sanh luôn lạnh lùng và máu lạnh, cũng không khỏi cảm thấy tàn nhẫn với cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Xác chết không thể nhận dạng, vô số xác chết...

Quả là...

Tàn sát.

Kẻ sát nhân đó...

Gần như vô nhân đạo.

Tư Mộ Hàn cúp máy.

Anh ngồi đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Nguyễn Tử Hành chết rồi.

Lại còn chết theo cách thê thảm đó.

Chỉ nghe miêu tả của anh hai thôi cũng đủ khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.

Nếu Hạ Hạ tận mắt nhìn thấy, anh sợ rằng cô sẽ không chịu nổi.

Làm sao cô chấp nhận được sự thật này chứ.

Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt ve trán, đau đầu không biết làm sao.

Chuyện này nhất định không được nói cho Hạ Hạ.

Ngay khi Tư Mộ Hàn đang nghĩ cách gạt Nguyễn Tri Hạ như thế nào, giọng nói khàn khàn của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên vang lên trong văn phòng.

"Tư Mộ Hàn, vừa rồi anh gọi điện thoại cho anh hai đúng không? Có tin tức của Tử Hành rồi sao?"

Tay vuốt trán của Tư Mộ Hàn phút chốc run lên.

Anh dùng rất nhiều sức mới có thể nguôi ngoai sự bất lực của mình.

Anh ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tri Hạ, cố gắng nói với cô bằng một giọng điệu bình thường.

"Tỉnh rồi hả?"

Anh cố tình phớt lờ câu hỏi vừa rồi của cô, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô.

"Vâng."

Nguyễn Tri Hạ gật đầu và đi về phía anh, trực tiếp ngồi vào trên đùi anh, giống như một con mèo con, nằm trong vòng tay anh.

"Anh chưa nói có tin tức từ Tử Hành hay không."

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tâm tình bản thân đặc biệt không ổn định, ngay cả mí mắt phải cũng cứ giật giật, rất khó chịu.

Tư Mộ Hàn đơ mặt ra, anh vòng qua eo cô, lắc đầu nói:

"Không phải, vẫn chưa có tin tức."

Làm sao anh dám nói với cô sự thật rằng em trai cô có thể đã ra đi chứ.

Mặc dù vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn đó là Nguyễn Tử Hành.

Vì cái xác bị mổ xẻ quá tan nát và bị đốt cháy ở nhiệt độ cao, nên không thể trích xuất DNA từ cái xác.

Nhưng anh hai nói vết máu để lại tại hiện trường thực sự thuộc về Nguyễn Tử Hành.

Nói cách khác, cái xác bị phân mảnh và nấu nóng rất có khả năng là Nguyễn Tử Hành.

Loại chuyện này, anh chỉ có thể che giấu được lúc nào hay lúc đó.

Có thể che giấu cả đời thì đương nhiên là tốt nhất.

Tất nhiên, anh cũng biết rằng điều này là không thể.

Vì vậy, anh cũng biết việc che giấu sẽ không hiệu quả.

Nhưng anh thực sự không thể làm được việc chính miệng nói với cô một điều tàn nhẫn như vậy.

Nguyễn Tri Hạ lập tức cúi đầu thất vọng.

"Không sao, là em quá sốt ruột thô."

Bề ngoài cô nói một cách rất ung dung nhưng từ đầu đến cuối trong lòng lại không ổn định được.

Không biết có phải có thần giao cách cảm giữa người thân với nhau hay không nữa.

Giờ khắc này, trong lòng cô rất bất an.

Tâm thần của cô rất bồn chồn.

Cô luôn cảm thấy như thể có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.

Cảm giác được sự mất mát của người trong lòng, trái tim Tư Mộ Hàn chợt đau nhói.

Anh biết cô quan tâm đến em trai mình như thế nào.

Nếu để cô biết em trai cô đã bị sát hại, cô có thể sẽ suy sụp.

Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng ngập trời.

Kẻ sát nhân đã giết chết Nguyễn Tử Hành, hơn nữa còn phân xác cậu một cách tàn nhẫn như thế là nhằm về phía Hạ Hạ.

Anh đã đoán được kẻ sát nhân là ai.

Những người vô cùng hận Hạ Hạ và muốn phá hủy con người Hạ Hạ, còn có thể là ai khác, ngoại trừ người dì điên của cô, Mộc Tĩnh Tâm.

Bà ta ghét mẹ vợ nên đã bí mật bắt cóc Nguyễn Tử Hành khi họ không ở Hàng Châu.

Và sau đó sát hại cậu một cách dã man.

Anh cho rằng sở dĩ người của anh hai tìm được thi thể nhanh như vậy có lẽ là do người phụ nữ đó cố tình để lại dấu vết.

Mục đích của bà ta là làm cho Hạ Hạ cảm thấy thống khổ, sống không bằng chết.

Không …

Có lẽ đây không phải là lần trả thù cuối cùng của bà ta.

Chắc chắn bà ta vẫn còn trò khác.

Tư Mộ Hàn không khỏi nắm chặt tay.

Nghĩ đến việc Đường Ngọc và Nguyễn Tử Hành chết một cách thê thảm, ánh mắt Tư Mộ Hàn không khỏi trở nên lạnh lẽo và u ám.

Cho dù dùng phương pháp gì, anh cũng sẽ bắt được mụ đàn bà đó!

Anh muốn bà ta phải trả cái giá xứng đáng cho những gì bà ta đã làm!

Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, nhưng cô chỉ cảm thấy khí tức trên người anh đột nhiên âm u lạnh lẽo đi rất nhiều.

Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn anh, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen và hung ác nham hiểm của anh.

Cô sững sờ một lúc, tự hỏi tại sao đang êm đẹp mà Tư Mộ Hàn lại có thể lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy.

Cô gắt gao ôm lấy anh, vùi đầu vào vòng tay anh, khàn giọng hỏi anh.

"Tư Mộ Hàn, anh bị sao vậy?"

Nghe vậy, Tư Mộ Hàn nhận ra cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài quá mức, anh lập tức thu liễm khí tức toàn thân, đưa tay vuốt tóc Nguyễn Tri Hạ.

"Không có việc gì đâu."

Sau đó anh ôm lấy hông cô như một đứa trẻ, bế cô lên, anh cũng đứng dậy khỏi ghế.

"Sắc mặt của em không tốt lắm, có phải nghỉ ngơi không tốt không?"

Tư Mộ Hàn ôm cô vào phòng nghỉ, cúi đầu nói với cô.

Nguyễn Tri Hạ ôm cổ lắc đầu: "Không phải, chỉ là gặp ác mộng thôi."

Tư Mộ Hàn đẩy cửa phòng nghỉ, bế cô trở lại giường và đặt cô xuống, rồi chính anh cũng nằm xuống.

Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, nhìn thấy Tư Mộ Hàn nằm xuống theo thì không khỏi giật mình sửng sốt: "Sao anh cũng nằm xuống rồi, không cần xử lý tài liệu nữa sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK