Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết sau này cô mang thai có bị nôn mửa như Vu Tiểu Manh không nhỉ?

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên có hơi kháng cự việc có con.

Tư Mộ Hàn đáp: "Vất vả, vậy chúng ta không sinh con."

Tư Mộ Hàn không hề quan tâm đến con nối dõi.

Việc có con hay không cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh với Hạ Hạ.

"Vậy sao được?"

Nguyễn Tri Hạ nhất thời cau mày nói.

Mặc dù sinh con là một chuyện vô cùng đau đớn đối với người phụ nữ, nhưng cô vẫn cảm thấy dù vất vả đến đâu thì cũng phải có một đứa con.

Không có lý do gì, chỉ vì để một ngôi nhà có thể trọn vẹn.

Một gia đình có cha, mẹ và con cái mới có thể được gọi là một gia đình.

Hơn nữa, cô rất thích trẻ con.

Nhưng…

Cô và Tư Mộ Hàn vẫn còn một chặng đường dài phía trước, vả lại cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học nên không cần lo lắng về đứa trẻ.

Phần lớn lý do khiến cô vội vàng có con trước đó là vì sợ Tư Mộ Hàn mất đi và cô sẽ không còn gì trên đời này.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tư Mộ Hàn sẽ luôn ở bên cô.

Vì vậy, con thì vẫn cần, nhưng không phải vội.

"Sao lại không được?"

Tư Mộ Hàn nhướng mày nhìn cô: "Hạ Hạ, con đối với anh không quan trọng bằng em. Nếu mang thai khiến em khổ sở, anh thà cả đời không có con."

Những gì Tư Mộ Hàn nói rất nghiêm túc, không có một chút giả tạo nào bên trong.

Anh không thích có con làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình và Nguyễn Tri Hạ. Lúc trước muốn có con là vì anh nghĩ rằng nếu có con, chứng đau bụng kinh của Hạ Hạ sẽ khỏi mà không cần điều trị.

Nhưng nếu khi mang thai khiến cô khổ sở hơn, anh thà nhờ bác sĩ chữa đau bụng kinh tốt nhất cho cô chứ không bao giờ để cô có thai.

Nguyễn Tri Hạ mở to mắt, nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ khó tin.

"Tư Mộ Hàn, anh có biết mình đang nói gì không? Làm sao mà có thể không có con được?"

Đúng là không biết phải nói gì về người đàn ông này như thế nào mới tốt.

Mang thai có ai mà không khổ, không đau?

Cho dù không cảm thấy gì khi mang thai thì khi sinh cũng chắc chắn sẽ rất đau.

Nhưng dù vậy, cô vẫn muốn có một đứa con của hai người.

Tình yêu nếu không có sự kết tinh của tình yêu thì làm sao có thể gọi là trọn vẹn?

Cô yêu anh.

Vì vậy, dù biết sẽ rất đau nhưng cô vẫn muốn sinh con cho anh.

"Hạ Hạ, con thật sự không quan trọng với anh."

Tư Mộ Hàn lại không mặn mà như Nguyễn Tri Hạ.

Anh cực kỳ ghét tất cả những sinh vật có thể tranh giành Nguyễn Tri Hạ với anh. Anh hận không thể giấu Nguyễn Tri Hạ đi, chỉ để cho bản thân mình thưởng thức.

Làm sao anh có thể sẵn sàng có một đứa con để chia sẻ Nguyễn Tri Hạ với anh.

Anh biết rằng trái tim mình thực sự rất bệnh hoạn, khiến cho người ta cảm thấy không thể lý giải nổi.

Nhưng đó là những gì anh nghĩ.

Nguyễn Tri Hạ không hiểu tại sao Tư Mộ Hàn lại không thích trẻ con, cô nhất thời có hơi tức giận nhìn anh.

"Nhưng Tư Mộ Hàn, con rất quan trọng đối với em, em muốn một đứa con thuộc về chúng ta."

Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Tri Hạ, dáng vẻ bừng bừng lửa giận của cô, giống như nếu anh dám nói rằng anh không muốn có con, cô sẽ nổi giận với anh vậy.

Tư Mộ Hàn không khỏi thở dài, không muốn làm cho cô tức giận.

"Anh không nói không cần, em đừng tức giận."

Người phụ nữ khác đều là có chết cũng không muốn sinh, sao đến lượt Hạ Hạ thì lại nhất quyết phải sinh?

Chẳng lẽ phụ nữ đều thay đổi nhiều như vậy sao?

"Tư Mộ Hàn, ý tưởng này của anh là sai. Sao anh có thể nghĩ đến việc không muốn có con chứ?"

Cô không hiểu tại sao Tư Mộ Hàn lại có tâm lý không muốn có con.

Chẳng lẽ anh không thích có một đứa con của riêng mình sao?

Còn nhớ lúc trước cô hỏi anh có thích trẻ con không cũng vậy. Anh muốn có con để giảm cơn đau bụng kinh cho cô nên mới muốn có, hoàn toàn không nói là mình muốn.

Không phải là anh rất ghét trẻ con đó chứ?

Nguyễn Tri Hạ không khỏi có chút thất vọng.

Cô thực sự rất muốn có một đứa con giống hệt Tư Mộ Hàn.

Vì con cái chính là bằng chứng cho thấy họ đã yêu nhau.

Tư Mộ Hàn phục Nguyễn Tri Hạ rồi.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô trên bàn, bất lực an ủi:

"Được rồi, anh cũng đâu nói là không sinh."

"Nếu em muốn sinh thì chúng ta sinh. Muốn sinh bao nhiêu thì tùy em, được không?"

Tại sao một vấn đề rất phổ biến lại phát triển thành ra thế này?

Tư Mộ Hàn trăm mối khó giải.

Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, bởi vì anh đeo mặt nạ nên cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, nên không biết lời anh nói thật giả thế nào.

Nhưng giọng điệu của anh lại khá nhân nhượng cô.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ như mình đang làm quá lên rồi.

Không phải chuyện muốn có con hay không thôi sao, tại sao cô lại như đang khiến hai người họ cãi nhau nhỉ.

Lạ thật.

Tại sao gần đây cảm xúc của cô rất dễ mất kiểm soát như vậy chứ?

Nguyễn Tri Hạ có chút chán nản mà sờ mũi.

"Em xin lỗi, Tư Mộ Hàn, không phải em cố ý cãi nhau với anh đâu. Gần đây tính tình của em có vẻ khá thất thường."

Tư Mộ Hàn siết chặt tay cô, cưng chiều nhìn cô.

"Nói cái gì vậy, dù em có như thế nào, cũng là Hạ Hạ mà Tư Mộ Hàn anh yêu nhất."

Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt khi nghe lời bày tỏ đột ngột của người đàn ông.

"Thật là, anh đang nói cái gì vậy, đang ở bên ngoài đó."

Cô trừng mắt nhìn anh một cách quyến rũ, nhanh chóng rút tay về.

Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Nguyễn Tri Hạ, không khỏi nở nụ cười, đúng là một cô gái da mỏng.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Vu Tiểu Manh đã trở lại từ phòng vệ sinh.

Lãnh Thiếu Khiêm đỡ cô ấy trở lại.

Trông sắc mặt không được tốt lắm.

Nguyễn Tri Hạ không khỏi đau khổ đứng lên, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vu Tiểu Manh.

"Manh Manh, thế nào rồi, có phải rất khó chịu hay không?"

Vu Tiểu Manh yếu ớt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, vẻ mặt có chút ủ rũ.

“Khó chịu.”

“Khó chịu đến mức hiện tại tôi chỉ muốn nằm trên giường thôi.”

"Hạ Hạ, phụ nữ thật khổ. Có thai coi như mất nửa cái mạng."

Vu Tiểu Manh nói với vẻ hơi khoa trương.

Cô ấy gần như muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài.

Thực sự khó chịu quá.

Đầu vẫn còn choáng váng.

"Anh ba, chị ba, Manh Manh không được khỏe, em đưa cô ấy về trước."

Lãnh Thiếu Khiêm đỡ Vu Tiểu Manh, quay sang nói với Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.

"Ừm."

Tư Mộ Hàn gật đầu đồng ý.

Bởi vì cơ thể không thoải mái nên Vu Tiểu Manh cũng không từ chối sự đưa đón của Lãnh Thiếu Khiêm.

Với sự giúp đỡ của anh ta, cô ấy bước ra khỏi nhà hàng.

Lãnh Thiếu Khiêm và Vu Tiểu Manh rời đi, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn mở một bàn mới.

Thức ăn đến rất nhanh.

Sau khi hai người ăn xong, họ trở lại văn phòng.

Vì lo lắng cho công việc của Tư Mộ Hàn, sau khi về phòng, Nguyễn Tri Hạ nói mình muốn nghỉ ngơi một chút, bảo Tư Mộ Hàn gấp rút xử lý tài liệu.

Thấy vậy, Tư Mộ Hàn cũng không kiên trì muốn ở cùng cô nữa.

Anh thì ở bên ngoài xử lý tài liệu.

Nguyễn Tri Hạ nằm trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, cô dần rơi vào trạng thái buồn ngủ.

Nguyễn Tri Hạ đã có một giấc mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK