Đại Nha thực sự biết sai rồi.
Cô ta ỷ vào việc mình từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tư Mộ Hàn nên mới tưởng mình là người đặc biệt.
Cô ta nghĩ cho dù mình có hơi khinh thường Nguyễn Tri Hạ thì Tư Mộ Hàn cũng sẽ không trừng phạt cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ rằng mình vừa nói với Nguyễn Tri Hạ một câu đã bị cậu chủ đá cho một cước.
Bây giờ, ngực của cô ta vẫn còn đau dữ dội.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng đối với cậu chủ thì Nguyễn Tri Hạ chính là vảy ngược của rồng, không thể mạo phạm.
Mắng cô chẳng khác nào mắng cậu chủ.
Tư Mộ Hàn đá Đại Nha đang nắm ống quần của anh.
“Cút! Từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ở Hàng Châu nữa!”
Đại Nha lại bị đá té xuống đất, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Cô ta đã bị cậu chủ cho vào danh sách đen!
Cả đời này cô ta đã bị cấm bước vào Hàng Châu!
Nói cách khác, cô ta sẽ phải xa xứ và không bao giờ quay về được nữa.
Không….
Đại Nha rất sợ hãi.
Cô ta vội vàng bò đến dưới chân Nguyễn Tri Hạ và khổ sở van xin:
“Mợ chủ, tôi biết sai rồi, cầu xin cô bảo cậu chủ đừng đuổi tôi đi, tôi thề sẽ không bao giờ nói năng bậy bạ nữa.”
Nguyễn Tri Hạ liếc xuống Đại Nha, cô lạnh lùng nói:
“Đại Nha, không phải tôi không muốn giữ cô lại, mà chính cô đã nói tôi cứ bám lấy cậu chủ của cô.”
“Một kẻ bám dính lấy cậu chủ sao lại có tư cách nói Tư Mộ Hàn tha cho cô được chứ?”
Nguyễn Tri Hạ làm ra vẻ như mình không xứng đáng, nhún vai bất lực.
Khi Đại Nha nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, cô ta tức giận đến mức suýt nữa cắn lưỡi.
Người phụ nữ này.
Có phải là cố ý dùng lời nói của cô ta để mỉa mai cô ta không?
Nhưng mà…
Cô ta có tức giận cũng không dám đại bất kính với Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta nhẫn nhịn tất cả, dập đầu cầu xin Nguyễn Tri Hạ:
“Mợ chủ, là Đại Nha thối miệng, là Đại Nha không tốt, cầu xin cô bảo cậu chủ đừng đuổi tôi đi, cầu xin cô.”
Tiểu Nha nhìn thấy chị gái của mình đau khổ cầu xin cũng phải quỳ xuống theo.
“Mợ chủ, cầu xin cô đừng đuổi chị của tôi đi.”
Gia đình họ từ bao đời nay đều trưởng thành trong nhà họ Tư.
Nếu chị gái bị cậu chủ đuổi ra khỏi Hàng Châu, có thể toàn bộ gia đình họ sẽ bị liên lụy và tất cả sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Tư.
Mặc dù họ là người giúp việc, nhưng họ được đối xử còn cao hơn những thành phần tri thức kia.
Đây là quyền lợi cao cấp và đãi ngộ cao cấp khi làm giúp việc cho nhà họ Tư.
“Xin lỗi, đây là quyết định của cậu chủ mấy cô, tôi cũng không làm gì được.”
Nguyễn Tri Hạ chẳng thấy mềm lòng chút nào trước lời cầu xin của hai chị em này.
Cô không phải là thánh mẫu, không phải cứ dập đầu mấy cái là cô sẽ bỏ qua cho đâu.
Phải biết rằng những gì hai người họ nói với Đường Thanh Nhã sẽ khiến Đường Thanh Nhã càng bất bình hơn đối với Tư Mộ Hàn và cô.
Nếu làm không tốt sẽ khiến Đường Thanh Nhã si tâm vọng tưởng và làm nhiều việc không thể cứu vãn.
Phải biết rằng nếu một người đã sinh lòng bất bình, bên cạnh lại có mấy kẻ yêu ma quỷ quái thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra án mạng.
Cô có thể chấp nhận sự khiêu khích của Đường Thanh Nhã, nhưng cô tuyệt đối không thể cho phép hai người này tiếp tục ở bên cạnh cô ta để rót vào tai cô ta những lời lầm đường lạc lối.
Thấy không thể cầu xin Nguyễn Tri Hạ, Đại Nha và Tiểu Nha lại quay qua cầu xin Đường Thanh Nhã.
“Cô Nhã, tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi cầu xin cậu chủ với.”
Đại Nha nói.
“Cô Nhã, cậu chủ thương yêu cô như vậy, cô hãy giúp chị tôi đi mà.” Tiểu Nha nói.
“Tôi…”
Đường Thanh Nhã đứng đó, vẻ mặt hơi gượng gạo.
Cô ta không dám dễ dàng mở miệng nói thay Đại Nha và Tiểu Nha.
Bởi vì cô ta có thể nhận thấy Tư Mộ Hàn đang thực sự rất tức giận.
Nếu cô ta dám cầu xin, làm không tốt còn bị Tư Mộ Hàn mắng cho một trận.
“Xin lỗi, tôi…”
Đường Thanh Nhã cực kỳ khó xử, cô ta nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn với vẻ bất lực, không biết phải làm sao.
“Anh Mộ Hàn, em...”
Tư Mộ Hàn lập tức trợn mắt nhìn Đại Nha và Tiểu Nha: “Các cô có cầu xin ai cũng vô ích.”
“Lập tức thu dọn đồ đạc và cút ngay cho tôi!”
Đường Thanh Nhã nhìn Đại Nha và Tiểu Nha, cau mày đầy khó xử.
“Tôi xin lỗi, Đại Nha.”
Đường Thanh Nhã dường như đang tự trách mình.
Thấy Đường Thanh Nhã không thèm cầu xin cho mình, Đại Nha nghĩ bởi vì mình đã giúp Đường Thanh Nhã nên mới bị Tư Mộ Hàn đuổi đi.
Cô ta trút hết cơn tức ra ngoài.
Tức giận nói: “Đường Thanh Nhã, cô đáng bị người ta cướp mất cậu chủ đi. Tôi nói vậy không phải là vì cô sao? Thế mà cô không thèm cầu xin giùm tôi một tiếng.”
“Không phải…”
Đường Thanh Nhã tái mặt, cô ta vừa khóc vừa trả lời: “Tôi không có... là anh Mộ Hàn...”
Đường Thanh Nhã khóc thút thít như oan ức lắm vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ của Đường Thanh Nhã, lắc đầu, không biết cô ta đang giả vờ hay thực sự chỉ đơn giản như vậy nữa.
Cô cũng không giống như Đường Thanh Nhã, bị người khác bôi xấu mà còn có thể thờ ơ như vậy.
Cô bước tới, nâng cằm Đại Nha lên, nhìn vào khuôn mặt có chút nhan sắc của cô ta, cười đầy khinh thường .
“Cô đang nói cái gì vậy!”
“Cô nói cô vì Đường Thanh Nhã nên cô mới lên tiếng, nhưng tôi thấy là cô không ăn được nho, nên mới nói nho chua thì có.”
“Thế nào, chính mình thầm mến cậu chủ nhà cô, không dám thổ lộ nên mới ghen tị với người khác đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ coi như đã nhìn thấu.
Cái gì mà vì Đường Thanh Nhã.
Tất cả đều nhảm nhí.
Chỉ từ cái cách cô ta nhìn Tư Mộ Hàn như hận không thể ăn anh, mọi người đều biết cô ta thích Tư Mộ Hàn.
Vừa rồi cô ta cố ý nói những lời đó, nghe có vẻ như đang bất bình thay cho Đường Thanh Nhã, nhưng thật sự người ta có tâm cơ rất sâu.
Chẳng phải cô ta luôn muốn xúi giục Đường Thanh Nhã chống lại cô sao, sau đó cô ta lại là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Mơ mộng quá nhỉ?
Cũng không nhìn lại mình như thế nào, nặng mấy cân mà đòi tơ tưởng đến người đàn ông của cô?
“Cô nói bậy, tôi không hề thích cậu chủ.”
Tâm tư của Đại Nha đã bị nhìn thấu, cô ta tái mặt, thẹn quá hoá giận bèn thanh minh.
Sau khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, Đường Thanh Nhã nhìn Đại Nha với vẻ không tin, cô ta hỏi:
“Đại Nha, đây là sự thật sao? Cô thật sự thích anh Mộ Hàn?”
Đại Nha nhìn khuôn mặt gầy gò đáng sợ của Đường Thanh Nhã, bởi vì cô ta gầy nên đôi mắt càng như to hơn, mà lại có một tia u ám khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Điều này khiến cô ta chợt lạnh sống lưng, loại cảm giác rợn người như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Rõ ràng là cô ta rất yếu đuối và dễ bắt nạt, tại sao Đại Nha lại cảm thấy sợ hãi và lo lắng như thế?
Đại Nha không thể hiểu được.
“Đại Nha, có thật không?”
Không đợi Đại Nha trả lời, Đường Thanh Nhã tiếp tục truy hỏi.
Vẻ mặt kia vô cùng đau đớn như bị người ta lừa gạt.
Cô ta khàn giọng nói:
“Cô thích anh Mộ Hàn, cho nên mới cố ý nói với tôi rằng Hạ Hạ là bị người ta ép gả cho anh Mộ Hàn để làm nhục anh ấy.”
“Cô biết tôi rất quan tâm đến anh Mộ Hàn nên mới lải nhải mãi chuyện Hạ Hạ đáng ghét đến mức nào, sau đó tôi sẽ nảy sinh cảm giác đối đầu với cô ấy.”
Đường Thanh Nhã có vẻ như rất đau lòng, cô ta vỗ ngực mình, giọng nói đầy tức giận và buồn bã.
“Đại Nha, sao cô lại lừa gạt tôi như thế!”