Nguyễn Tri Hạ kiêu ngạo hừ hừ: “Ai nói em nhất định phải gả cho anh hả."
Nhớ ngày đó, cô còn hầu ngủ, hầu chơi, phục vụ anh, muốn anh phục hôn với cô, nhưng mà anh cũng không đồng ý.
Hiện tại, cô đương nhiên không thể dễ dàng đồng ý gả cho anh như vậy.
Trước đó gả quá tùy ý, hiện tại cô tuyệt đối không thể tùy ý gả cho Tư Mộ Hàn như thế.
Có nói thế nào thì tốt xấu cũng phải có một lần cầu hôn lãng mạn chứ.
Cô vẫn cực kỳ khát khao được Tư Mộ Hàn quỳ một gối xuống cầu hôn, nghĩ thôi đã cảm thấy lãng mạn muốn chết.
Khi đó, cô chắc chắn sẽ lập gia quy cho anh, không cho anh lớn tiếng nói chuyện với cô, không cho anh vì người phụ nữ khác mà chọc cô tức giận, càng không cho anh liếc mắt nhìn người phụ nữ khác.
Tóm lại, trong mắt, trong lòng anh cũng chỉ có thể chứa mình cô.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên xoa má, cảm thấy mình đúng là nghĩ xa quá rồi.
Cô lắc đầu, ép bản thân tỉnh táo lại, đừng nghĩ những chuyện linh tinh chưa xảy ra nữa.
Tư Mộ Hàn nghe xong lời Nguyễn Tri Hạ nói, sắc mặt nhất thời xây xẩm.
Anh trầm mặt nhìn cô, nét mặt không tốt lắm: “Không gả cho anh, em muốn gả cho ai?"
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới mình chỉ nói đùa một câu lại bị Tư Mộ Hàn coi là thật.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, tự dưng cô lại thấy buồn bực, cô giận không thèm để ý đến anh nữa.
"Anh quản em làm gì."
Dứt lời, cô trực tiếp bước vào trong phòng.
Tư Mộ Hàn đen mặt đi theo sau.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào phòng, Vu Tiểu Manh thấy cô lập tức hưng phấn chào đón: “Hạ Hạ!"
Vu Tiểu Manh cao hứng phấn chấn muốn cho Nguyễn Tri Hạ một cái ôm, nhưng vừa chạy đến giang tay định ôm thì thấy được Tư Mộ Hàn đi tới từ ngoài cửa, cô ấy vội phanh chân, thu tay, xấu hổ cười với Nguyễn Tri Hạ.
"Hạ Hạ, cô tới rồi, nhanh vào ngồi."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Vu Tiểu Manh đang định ôm mình lại thu tay, cô như có dự cảm lập tức quay đầu, thấy Tư Mộ Hàn lạnh lùng đứng sau lưng mình, ánh mắt kia, quả thực như muốn ăn thịt người.
Cô tức giận bĩu môi, dịch bước đi tới chỗ ghế Vu Tiểu Manh kéo cho mình, ngồi xuống.
Tư Mộ Hàn đi theo ngồi xuống bên cạnh ghế của cô.
Vu Tiểu Manh đứng ở bên tay trái Nguyễn Tri Hạ, nhìn Nguyễn Tri Hạ tức giận khoanh tay trước ngực, lại nhìn gương mặt đen sì của Tư Mộ Hàn, cô ấy có chút sợ hãi lùi lại một bước.
"Ừm Hạ Hạ, cậu chủ Hàn, hai người uống chút trà trước đi, Thiếu Khiêm đang bận, tôi qua đó xem sao."
Dục vọng cầu sinh của Vu Tiểu Manh vô cùng mãnh liệt, cô ấy trực tiếp viện cớ chuồn mất.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Vu Tiểu Manh như gắn thêm cái đuôi hốt hoảng bỏ chạy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là.
Tư Mộ Hàn đáng sợ thế sao?
Sao Manh Manh lại bị dọa thành như vậy?
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sắc mặt anh u ám thâm trầm, khoan hãy nói, quả đúng là có hơi đáng sợ.
Chỉ có điều...
Cô đã sớm biết anh chỉ là con hổ giấy nên cũng không sợ anh lắm.
Đương nhiên, nguyên nhân không sợ anh hơn phân nửa là vì ỷ vào sự yêu thích của anh đối với cô, cho nên cô mới dám không kiêng nể gì như vậy.
"Tư Mộ Hàn, anh em của anh mời anh tới ăn cơm, cho dù anh không cười, cũng đừng bày ra vẻ mặt u ám thế chứ?”
Về việc người đàn ông động một tí là đen mặt, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không nghe lọt tai lời cô, vẫn đang chấp nhất câu nói đùa cô không gả cho anh khi nãy.
"Nói đi, em không gả cho anh thì muốn gả cho ai?"
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút lệ khí truyền đến.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, vỗ trán, cực kỳ đau đầu.
Cô thật sự không muốn nói với anh nữa.
Cô chỉ nói đùa thôi, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao?
"Hạ Hạ, em chỉ có thể gả cho anh."
Tư Mộ Hàn bá đạo nói.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được trợn trắng mắt, trong lòng bực bội.
"Không lấy chồng."
Cầu hôn còn không có đã muốn cô gả cho anh, sao có thể tùy tiện như vậy.
Cô cũng thích lãng mạn có được không.
Nguyễn Tri Hạ tức giận dùng tay chọt mặt bàn, tên đầu gỗ, cô nói đùa cũng không hiểu.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Tư Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, giọng nói của anh dần trở nên lạnh lẽo.
"Em không gả cho anh thì muốn gả cho ai? Lạc Tuấn Thần? Hay Mặc Thâm?"
Nguyễn Tri Hạ nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong đầu mơ hồ lóe lên điều gì đó, cô đột nhiên mở miệng hỏi:
"Anh thấy được rồi à?"
Tư Mộ Hàn đột nhiên nhếch môi trào phúng: “Thế nào? Anh không thể thấy sao?"
"Anh chỉ rời khỏi em có một lát, em đã bắt đầu trêu hoa ghẹo cỏ rồi."
"Thật muốn nhốt em lại."
Giữa hai đầu lông mày của Tư Mộ Hàn nhiễm lên vài phần thô bạo.
Nghĩ đến mình vì lo lắng cho cô mà theo cô tiến vào trường học, nhưng ai biết mới thật mỉa mai làm sao, ban đầu là gặp Lạc Tuấn Thần, sau đó lại gặp thêm một Mặc Thâm.
Quan trọng hơn là, cô còn thừa nhận Mặc Thâm là bạn trai của cô.
Mặc dù biết cô chỉ đang lợi dụng Mặc Thâm để Lạc Tuấn Thần hết hy vọng với mình, nhưng đáng chết ở chỗ anh lại để ý!
Anh vốn không muốn tức giận với cô.
Nhưng vừa rồi cô lại nói không muốn gả cho anh, chuyện này trong nháy mắt đã thiêu đốt ngọn lửa ghen tuông trong anh.
Nghĩ đến cô được Lạc Tuấn Thần và Mặc Thâm cùng thổ lộ, anh lại hận không thể giam cô lại, không cho bất luận kẻ nào mơ ước đến cô.
Cô là người phụ nữ của anh, của anh!
Dựa vào đâu mà con mèo con chó cũng nhớ đến cô.
Nguyễn Tri Hạ chết đứng ở kia, giống như thật không ngờ, khi ấy anh cũng có mặt tại đó.
Nhớ tới mình hình như có thừa nhận Mặc Thâm là bạn trai, lúc này lại nghe giọng điệu âm trầm kia của Tư Mộ Hàn nói muốn nhốt cô, toàn thân cô run cầm cập.
Trong đầu không biết sao lại nhớ tới trước đó từng bị Tư Mộ Hàn nhốt một tuần, mỗi ngày chỉ có thể trải qua trên giường.
Cô chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng ớn lạnh, sắc mặt trắng đi vài phần.
Tuy nói cô yêu Tư Mộ Hàn, nhưng cô cũng yêu tự do.
Cô không muốn bị nhốt.
Cuộc sống như vậy sẽ bức điên cô.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhìn Tư Mộ Hàn một cái, vẻ mặt anh hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ, dáng vẻ không giống như nói đùa, mà là thật muốn nhốt cô lại.
Cô vội vươn tay ôm lấy cổ tay anh, đáng thương lắc đầu: “Không thể."
"Tư Mộ Hàn, anh không thể nhốt em.”
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, nhìn đôi mắt ướt át của cô đang nhìn mình, chớp chớp vô tội như nai con.
Lòng anh lập tức mềm nhũn, lệ khí trong đáy mắt cũng theo đó tiêu tan đi không ít.
Anh giơ tay xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm khàn.
"Hạ Hạ, đừng rời xa anh. Vĩnh viễn cũng không được."
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt.
Hai tay Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể vịn lên ghế ngồi của Tư Mộ Hàn, dùng một tư thế khó chịu bị anh ôm.
Cô không khỏi nhăn mày, giãy giụa, muốn thoát ra khỏi lòng anh sau đó sẽ nói chuyện với anh.
Nhưng cô vừa cử động, Tư Mộ Hàn đã tăng sức ôm chặt cô hơn, đầu anh chôn vào cần cổ cô, trong giọng nói mang theo khản đặc.
"Hạ Hạ, em là của anh. Em chỉ có thể là của anh."
Tuy biết người cô yêu là mình.
Nhưng lúc anh nhìn thấy Mặc Thâm khoác tay lên vai cô, mà cô lại không đẩy ra, anh vẫn cảm thấy hoảng hốt.