Đường Thanh Nhã nhìn Chu Phương sắp bóp cổ cô ta với vẻ mặt dữ tợn, ý thức của cô ta dần dần rút đi, ánh mắt trở nên rã ra.
Cô ta không cam tâm nhắm mắt lại, nghĩ thầm mình không thể chết như thế này được.
Cô ta vẫn chưa kết hôn với anh Mộ Hàn nên không thể chết được.
Nhưng ý thức dần dần mờ đi, cô ta thật sự…
Sắp không chống đỡ nổi nữa.
Anh Mộ Hàn…
Cứu em!
Đường Thanh Nhã yếu ớt thầm hét lên.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ cửa phòng vệ sinh: “Buông cô Đường ra!”
Khi vệ sĩ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, họ vội vàng bước vào và nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang bóp cổ Đường Thanh Nhã.
Gần như ngay lập tức, hai người tiến lên phía trước, bọc hai bên trái phải, một người nắm lấy vai Chu Phương, cứu Đường Thanh Nhã khỏi móng vuốt của anh ta.
Đường Thanh Nhã đã được giải cứu, cô ta ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Chu Phương bị tóm lấy vai, anh ta cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của hai tên vệ sĩ.
Anh ta không chịu buông tha, còn rống lên, Đường Thanh Nhã, tôi phải giết cô!
Đường Thanh Nhã ngồi dưới đất, đột ngột mở hai mắt ra, nhìn Chu Phương bị vệ sĩ chặn lại, trong mắt lóe lên một tia đen tối.
Tên đàn ông này phải chết.
Nếu anh Mộ Hàn biết cô ta từng có quan hệ với Chu Phương, chắc chắn anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà một cách không thương tiếc.
Cô ta phải vất vả lắm mới trở về bên cạnh anh Mộ Hàn, đến bây giờ anh vẫn nghĩ Đường Thanh Nhã vì anh mới bị giam cầm nên trong lòng rất áy náy với cô ta.
Cô ta phải nắm bắt cơ hội này thật chặt, bắt anh Mộ Hàn phải chịu trách nhiệm với mình lần nữa.
Trong lúc suy nghĩ, như là nghĩ đến điều gì đó, Đường Thanh Nhã sợ hãi kêu lên.
“Cầu xin anh hãy tha cho tôi, cầu xin anh…”
“Anh Mộ Hàn, cứu em.”
Đường Thanh Nhã đột nhiên ngất đi vì kích động.
“Cô Đường!”
Thấy Đường Thanh Nhã ngất xỉu, vệ sĩ vội vàng bước lên đón lấy cô ta rồi sải bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Một vệ sĩ khác vừa áp tải Chu Phương, vừa gọi điện cho Tư Mộ Hàn.
...
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ nói cô muốn đi dạo bên hồ.
Hai người lại đến quảng trường suối lớn nhất Hàng Châu, cùng nhìn ngắm bốn phía quảng trường khổng lồ với những tòa nhà cao tầng sừng sững uy nghiêm, đối diện là một hồ nước mênh mông bát ngát.
Nước hồ trong xanh như một tấm gương pha lê xanh biếc, đẹp đến ngỡ ngàng.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đan ngón tay vào nhau, đi dạo trên con đường ven hồ làm bằng ván gỗ, nhìn ngắm cảnh vật ven hồ, tâm trạng của họ cũng tốt lên rất nhiều.
Về thăm lại chốn cũ đã mang lại cho Nguyễn Tri Hạ rất nhiều cảm xúc.
Lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đến đây với Tư Mộ Hàn, vì chèo thuyền nên cô đã bị ngã xuống hồ, sau đó đã được cậu út cứu.
Sau đó, chính hiệu ứng cánh bướm đã gây ra hàng loạt sự cố.
Thật sự là khiến cho người ta thấy thót tim, lòng đầy sợ hãi.
Nhưng may mắn thay, cô và Tư Mộ Hàn vẫn ổn.
Sau này nếu có con, lúc rảnh rỗi, cô và Tư Mộ Hàn sẽ dẫn theo chúng đến quảng trường này, giống như một gia đình bình thường, đi dạo và ngắm cảnh đẹp bên hồ.
Cả hai cứ bước đi, sau đó lại bước tới nơi ngày xưa chèo thuyền bị rớt xuống hồ.
Bên dưới, đã không còn có con thuyền nào.
Thật vắng vẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi thở dài nói: “Thật đáng tiếc, không có con thuyền nào.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn hơi tối sầm lại, anh xoa xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp đến cực điểm:
“Nếu em muốn chèo thuyền, về nhà anh sẽ cho người làm tặng em một chiếc đưa đến đây, sau này em muốn chèo thuyền thì anh sẽ đi cùng em.”
Những con thuyền kém chất lượng như trước đây đã bị anh đuổi đi từ lâu rồi.
Có lẽ sẽ không còn con thuyền nào gần đây nữa. Nguyễn Tri Hạ lắc đầu cười khúc khích: “Không cần đâu, em không chèo thuyền thường xuyên, mua một chiếc thì lãng phí lắm.”
Sau lần trước, cô đã có ám ảnh tâm lý với chèo thuyền rồi, sao giờ còn dám chèo nữa chứ.
Tư Mộ Hàn nhìn thật sâu vào mắt cô: “Chỉ cần em muốn, bất kể bao nhiêu tiền, anh cũng sẽ mua cho em.”
“Thật sự không cần thiết mà.”
Nguyễn Tri Hạ ôm cổ tay Tư Mộ Hàn, tựa đầu vào vai anh, dịu dàng nói.
“Chỉ cần ở bên anh, làm gì cũng thấy hạnh phúc, giống như bây giờ, chỉ cần được đi dạo với anh là em thấy hạnh phúc rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt mãn nguyện, đôi mắt ngấn nước trong veo, sáng ngời lấp lánh như đá pha lê, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Mộ Hàn nhìn đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Tri Hạ, nhớ lại những gì cô vừa nói, thấy trong tim dịu lại, ấm áp như ánh mặt trời chiếu rọi.
Anh đưa tay khều cái mũi nhỏ của cô, mím môi cười, đồ ngốc, thật dễ dàng thỏa mãn.
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, dựa vào vai anh đầy thân thiết, lại dựa sát vào thân thể anh như không thể tách rời.
Hai người ngồi trên chiếc ghế dài ven hồ.
Nguyễn Tri Hạ tựa đầu vào vai Tư Mộ Hàn, lười biếng nhìn về phía trước, nhìn thấy từng đôi ông bà già đang câu cá, trong mắt hiện lên sự ghen tị khó tả.
Những ông bà già bảy mươi tuổi này đã dắt tay nhau đi suốt cuộc đời, cuối cùng cũng bầu bạn đến bạc đầu, giờ cùng nhau câu cá, khiêu vũ ở quảng trường, đây là điều mà người ta cảm thấy ghen tị.
Có biết bao nhiêu đôi nam nữ yêu nhau, cuối cùng vẫn chia tay mỗi người mỗi ngả.
Có biết bao nhiêu cặp vợ chồng yêu nhau, cuối cùng lại đường ai nấy đi.
Yêu nhau tưởng chừng rất dễ nhưng thực tế để ở bên nhau lại rất khó.
Yêu một người tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế, trước sau như một còn khó hơn lên trời.
Cô không biết mình và Tư Mộ Hàn sẽ ở bên nhau bao lâu trong cuộc đời này, nhưng ít nhất ở thời điểm này, cô không hối hận.
“Tư Mộ Hàn, anh nói xem, sau này chúng ta có giống như những cụ già đó, cũng cùng nhau già đi, cũng có thể cùng nhau câu cá, đi dạo như thế không?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn nghiêng về phía người đàn ông bên cạnh cô, trong mắt cô có một sự lưu luyến khó tả.
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang tràn đầy mong đợi, ánh mắt lóe lên, anh nói:
“Sẽ không đâu.”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên thốt lên một tiếng “hả”, rồi tức giận nói:
“Tư Mộ Hàn, ý anh là gì? Anh không muốn đi cùng em đến lúc bạc đầu sao?”
Nguyễn Tri Hạ tức giận.
Cô tức giận bĩu môi, không thể tin được Tư Mộ Hàn lại nói ra những lời này.
Anh không muốn đi cùng cô đến lúc răng long đầu bạc sao?
Nhìn thấy cô bé phụng phịu bĩu môi như chú cá vàng nhỏ đáng yêu, Tư Mộ Hàn không nhịn được cười.
Anh nhìn cô thật sâu, giọng điệu rất trang trọng và nghiêm túc.
“Chúng ta sẽ không nhạt nhẽo như họ, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn họ.”
Cô gái nhỏ của anh, anh sẽ yêu thương đến suốt cuộc đời.
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, cô nhếch môi và mỉm cười, cô giơ nắm đấm nhỏ trắng nõn của mình lên đấm nhẹ vào ngực người đàn ông đó, hờn dỗi liếc nhìn người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại.
“Anh thật xấu xa, nói chuyện chỉ nói một nửa, hù chết người ta đó.”
Tư Mộ Hàn đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
“Ngốc quá, em là mạng sống của anh, sao anh lại rời xa em được chứ.”
Nguyễn Tri Hạ rúc vào ngực Tư Mộ Hàn, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, nở một nụ cười đầy ngọt ngào.