“Đau.”
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy mắt cá chân của cô và hít một hơi.
Huấn luyện viên nắm cổ chân của cô, nhìn nhìn, vẻ mặt hơi lo lắng: “Chắc là bong gân.”
Anh ta biết ngay hậu quả sẽ là như vậy, mợ chủ vừa luyện tán đả vài ngày mà đã luyện tập cật lực như vậy, không bị bong gân mới lạ.
“Mợ chủ, cô đợi một lát, tôi có một loại thuốc bôi trị bong gân có tác dụng rất tốt. Tôi đi lấy về xoa cho cô.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
“Làm phiền anh rồi.”
“Mợ chủ về rồi sao?”
Sau khi Tư Mộ Hàn từ nhà cũ về đã hỏi người giúp việc rằng Nguyễn Tri Hạ đã về chưa.
Người giúp việc cúi đầu, cung kính nói: “Đã về ạ, giờ mợ chủ đang ở trong phòng tập thể thao luyện tập phòng thân”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lập tức yêu cầu Quan Diêm đẩy anh đến phòng tập thể thao.
Khi Quan Diêm và Tư Mộ Hàn đến phòng tập, có một tiếng rên rỉ rất bất thường từ trong đó
vọng ra.
“Làm ơn... nhẹ nhẹ thôi.”
Tiếng rên rỉ của người phụ nữ rất trầm thấp.
Lúc này, lại có một giọng nói của một người đàn ông khác vọng đến.
“Mợ chủ, ráng chịu một chút, sẽ tốt ngay thôi.”
Quan Diêm xanh mặt khi nghe thấy cuộc đối thoại kỳ lạ như vậy.
Chuyện gì vậy trời?
Mợ chủ và huấn luyện viên mới đang làm gì vậy?
Rõ ràng là Quan Diêm đã hiểu lầm.
Không chỉ Quan Diêm đã hiểu lầm mà ngay cả Tư Mộ Hàn nghe giọng nói đầy trêu chọc của Nguyễn Tri Hạ thì không muốn hiểu lầm cũng không được, anh lập tức đưa tay đẩy cửa phòng tập ra.
Nhìn thấy đôi nam nữ ngồi xổm trên võ đài tình chàng ý thiếp mà Tư Mộ Hàn đỏ mắt lên.
Gầm gừ: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Chết tiệt!
Anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ không biết chừng mực này.
Đầu tiên là không rõ ràng với cái tên đàn anh kia, giờ lại mờ ám với tên huấn luyện viên võ thuật này.
Còn để cho người đàn ông kia cầm chân của cô nữa chứ.
Cho rằng anh chết rồi ư?
Thật ra, Nguyễn Tri Hạ và huấn luyện viên võ thuật chỉ đang thoa thuốc mà thôi.
Nhưng trong mắt Tư Mộ Hàn lại bị méo mó, giống như đang lén lút yêu đương vụng trộm sau lưng anh vậy.
Đương nhiên, Nguyễn Tri Hạ không biết rằng Tư Mộ Hàn đã coi cô như một người đàn bà lẳng lơ, cứ thẳng thắn vô tư nói: "Cái gì mà làm gì? Anh không thấy à?”
Chân của cô đã sưng phù lên rồi, anh không có mắt nhìn thấy sao?
Thật là, đang yên đang lành lại xông vào mắng cô, cô nợ anh sao?
Nguyễn Tri Hạ cũng không nể mặt Tư Mộ Hàn.
"Thấy chứ, tôi thấy cô không biết liêm sỉ cấu kết với người đàn ông khác làm bậy.”
“Sao hả, cô thấy tôi bị tàn tật, không thể thỏa mãn cô nên đã lén lút quan hệ với người đàn ông khác sau lưng tôi chứ gì?”.
“Nguyễn Tri Hạ, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”
Từ lâu Tư Mộ Hàn đã bị thành kiến của chính mình che mờ hai mắt, lúc này nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn không biết kiêng dè gì, lại để cho người đàn ông nắm lấy chân cô trước mặt mình nên anh gần như phát điên lên.
Lời nói thật lạnh lùng đến tận xương tủy.
Nghe xong lời nói của Tư Mộ Hàn, võ sư huấn luyện viên bên cạnh đổ mồ hôi lạnh không ngừng, chuyện gì vậy trời!
Có phải cậu chủ Hàn đã hiểu lầm gì không?
Anh ta cấu kết với mợ chủ làm bậy từ khi nào chứ?
Anh ta là một người đàn ông đã có vợ rồi đó.
Đừng đổ oan cho anh ta chứ.
Chợt huấn luyện viên buông tay ra, theo bản năng muốn giải thích: “Anh Hàn, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang...
“Quan Diêm, ném người đàn ông này ra ngoài cho tôi.”
Tư Mộ Hàn không cho anh ta cơ hội giải thích mà đã bảo Quan Diêm đuổi anh ta ra ngoài.
Quan Diêm không nói gì, cứ thế lỗi người huấn luyện viên võ thuật ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng buồn bực.
Những gì Tư Mộ Hàn nói vừa rồi thực sự rất gây tổn thương cho người khác.
Cô thật sự rất đau lòng.