Sau khi Quan Diêm rời đi.
Tư Mộ Hàn tiếp tục nhìn vào khoảng không.
Cảm nhận được làn gió nhẹ lướt qua mặt, đôi mắt không gợn sóng của anh thoáng hiện lên. một tia tự giễu mờ mịt.
Anh khẽ đưa tay lên, trước mắt tối đen như mực.
Anh hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi.
Không phải chỉ lúc ngắn ngủi, không phải gián tiếp, mà là chân chính không nhìn thấy nữa.
Nói cách khác, bây giờ anh chính là một người mù.
Ngay cả ôm cô, anh cũng không làm được nữa.
Huống chi, cô đã không cần anh.
Suy nghĩ của Tư Mộ Hàn quay trở lại ngày ở bệnh viện.
Khi ra khỏi bệnh viện, anh gặp Mộc Quý Bạch.
Mộc Quý Bạch nói: "Tư Mộ Hàn, nếu cậu thực sự yêu con bé, cậu nên buông tha cho nó đi."
“Năm đó nếu không phải do mẹ cậu, mẹ của Hạ Hạ đã không chết.
Chính mẹ của cậu tông phải người trước rồi sau đó chạy trốn nên bấy giờ mới khiến mẹ của Hạ Hạ khó sinh mà chết."
"Cậu có biết tiếp tục ở bên cạnh cậu, con bé sẽ thống khổ biết bao nhiêu không?"
"Đối với nó mà nói, mẹ con bé là ông trời của nó, là tất cả mọi thứ của nó, và mọi bất hạnh của nó đều bắt đầu sau khi mẹ nó qua đời."
"Nói cách khác, bất hạnh của con bé đều là do mẹ cậu gián tiếp gây ra. Cậu cho rằng mình ích kỷ giữ con bé ở bên cạnh, có thật sự là vì con bé không?"
"Có bao giờ cậu nghĩ rằng khi con bé ở bên cạnh cậu, mỗi khi nhớ đến khoảnh khắc mẹ cậu giết chết mẹ nó, nó có thể vui vẻ không?"
"Huống chi đôi mắt của cậu chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn nhìn thấy nữa. Nếu kẻ hại cậu tìm đến, cậu làm sao có thể bảo vệ được con bé?"
"Đừng quên Đường Thanh Nhã bây giờ vẫn còn hôn mê!"
"Tư Mộ Hàn, đừng đợi đến một ngày, Hạ Hạ cũng đã trở nên như vậy, cậu mới biết hối hận không kịp."
Trước kia Tư Mộ Hàn chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là vận mệnh trêu người.
Nhưng hôm nay, anh không thể không thừa nhận rằng cho tới bây giờ, vận mệnh vốn chưa từng đối xử tử tế với anh.
Anh đã làm gì sai?
Tai nạn xảy đến vô cớ, bị bắt cóc, mẹ mất từ khi còn nhỏ, hôn mê sâu và suýt nữa trở thành một người tàn tật.
Bây giờ không dễ dàng gì mới có người âu yếm, thế mà lại nói với anh rằng mẹ anh đã hại chết mẹ cô.
Ha ha...
Cả cuộc đời của anh, sống thật đáng buồn biết bao.
Như thể không có gì là của anh.
Anh dường như không xứng có được gì cả.
Tư Mộ Hàn thấp giọng nở nụ cười.
Tiếng cười ấy, bị thương đến mức khiến lòng người ngột ngạt, đau lòng.
Khi Nguyễn Tri Hạ nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà Quan Diêm đưa ra, cả người như chết lặng.
Cô không thể tin rằng Tư Mộ Hàn sẽ ly hôn với cô.
Ngay cả khi biết mẹ anh đụng phải mẹ cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với anh...
Mặc dù lúc ấy cô nhẫn tâm nói với anh những lời như vậy, cô cũng chỉ muốn ép anh đi, không muốn để anh cùng đi chịu chết với cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ly hôn với anh...
Nhưng bây giờ.
Tư Mộ Hàn lại muốn ly hôn với cô rồi.
Trái tim của Nguyễn Tri Hạ phút chốc đau nhói.
"Mợ chủ, cậu chủ bảo cổ điển đơn xong thì đưa cho cậu ấy. Luật sư sẽ giải quyết mọi vấn đề của việc ly hôn."
Quan Diêm cũng không biết phải nói gì.
Cậu chủ không cho cậu ta nói cho mợ chủ biết chuyện anh không nhìn thấy, cho nên cậu ta cũng không thể nói điều gì.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà cảm thấy chói mắt đến hoảng. Cô ngước mắt lên nhìn về phía Quan Diêm, hỏi cậu ta.
"Quan Diêm, anh ấy có nói gì không?"
Cô muốn biết rốt cuộc người đàn ông kia nghĩ như thế nào.
Anh thực sự nỡ lòng ly hôn với cô sao?
Quan Diêm lắc đầu nói: "Không có."
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bật cười: "Cho nên không có lý do gì mà anh ta muốn ly hôn với tôi rồi?"
Cô thật sự đã bị chọc tức.
Rõ ràng cô vẫn còn chưa đề cập đến chuyện ly hôn, thể mà anh đã nhanh chóng đề cập đến!
Quan Diêm cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi không hiểu được, nhưng vẫn gật đầu: "Xem là như vậy."
Mù có tính là một lý do không?
Nhưng mà cậu ta cũng biết.
Mù không phải là nguyên nhân chính khiến cậu chủ ly hôn.
Nguyễn Tri Hạ a rồi a, cầm bút lên, đang định ký tên thì đột nhiên cô cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, xé vụn.
Cô nhìn Quan Diêm và nói: "Nói với Tư Mộ Hàn! Tôi sẽ không ly hôn!"
"Anh ta nghĩ anh ta là ai!"