Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang cập nhật - Bạn có thể quay lại sau hoặc Tham gia Facebook Group để đọc rất nhiều truyện khác trong lúc chờ chap mới !!!..

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Mục Thạc cũng vừa tức vừa đau lòng nhìn Mục Cảnh Y.

Đây chính là đứa con gái duy nhất của ông ta và vợ của mình, vậy mà ông ta lại tự tay tổn thương cô ấy.

Mục Cảnh Y nằm trong vòng tay của Mặc Thâm, nhìn Mục Thạc, chịu đựng cơn đau nói: "Ba, xin ba đừng đánh anh Thâm nữa."

Cô ấy biết lần này anh Thâm đã làm ra chuyện quá giới hạn.

Nhưng cô ấy thật sự không nỡ đứng nhìn anh Thâm bị thương.

Mục Thạc vội vứt roi da trong tay xuống, rồi đi tới bế Mục Cảnh Y lên: "YY, con đừng sợ, ba sẽ bế con đi bôi thuốc."

Mục Cảnh Y lắc đầu với Mục Thạc nói: "Ba, con không sao."

Cô ấy chỉ hơi đau thôi.

Mặc Thâm cũng đứng dậy khỏi sàn, lúc đứng dậy vô tình kéo vết thương ở lưng và trước ngực, khiến máu tươi nhất thời tuôn ra.

Nhưng anh ta lại làm như người chẳng liên quan.

Sau khi đứng dậy, anh ta dứt khoát đuổi theo Mục Thạc đi ra ngoài.

Mục Thạc bế Mục Cảnh Y quay về giường công chúa của cô ấy, rồi gọi bác sĩ gia đình đến khám cho cô ấy.

Bác sĩ gia đình nhanh chóng đi tới đây.

Nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc trên lưng của Mục Cảnh Y, bác sĩ gia đình cảm thấy hơi đau lòng cho cô ấy.

Từ vết thương có thể thấy người xuống tay mạnh đến cỡ nào.

Từ nhỏ Mục Cảnh Y đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu như vậy.

Bác sĩ gia đình dè dặt cắt phần lưng của chiếc váy cho Mục Cảnh Y, rồi sát trùng vết thương, bôi thuốc cho cô ấy.

Lúc bôi thuốc, Mục Cảnh Y đau đến mức hét toáng lên.

Ngoài cửa, Mục Thạc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Mục Cảnh Y.

Ông ta đau lòng siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ tại sao mình lại không nhẹ tay hơn.

Mục Thạc đột nhiên nhìn thấy sau lưng Mặc Thâm có vết máu, ánh mắt không khỏi phức tạp hơn.

Ông ta khẽ vỗ vai Mặc Thâm nói: "Tiểu Thâm, là do ba nuôi xuống tay quá nặng."

Mặc Thâm lắc đầu nói: "Là lỗi của Mặc Thâm, con không trách ba nuôi."

Ba nuôi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta.

"Con có thể hiểu thì tốt."

Mục Thạc nói sâu xa: "Tiểu Thâm, cho dù con có thật lòng thích cô gái kia hay không thì con cũng không được cưỡng ép bắt cóc cô ấy."

"Con phải biết rằng con là đảo chủ đời tiếp theo của hải đảo, mọi động thái của con đều sẽ có người giám sát."

Mặc Thâm rũ mắt xuống, không nói gì.

Mới đầu anh ta bắt cóc cô, chỉ để trả thù Tư Mộ Hàn.

Nhưng sau khi biết được cô chính là Hạ Hạ, anh ta chỉ muốn giữ cô ở bên mình, để cưng chiều yêu thương cô.

Anh ta sẽ không tổn thương cô lần nữa.

Nhưng...

Mặc Thâm hơi cụp mắt xuống, đáy mắt tràn ngập vẻ đau buồn.

Mục Thạc thấy Mặc Thâm giữ im lặng, thì chỉ đưa tay vỗ vai anh ta chứ không nói gì nữa.

Rồi Mục Thạc lại bổ sung: "Con mau quay về bôi ít thuốc đi."

Mắt Mặc Thảm lóe lên, gật đầu với Mục Thạc: "Vâng ạ!”

Dứt lời, anh ta liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, lúc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Mục Cảnh Y, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng, rồi xoay người rời đi.

Mặc Thâm vừa rời đi, Mục Thạc lại dồn sự chú ý lên người Mục Cảnh Y.

Sau khi cảm thấy động tĩnh trong phòng đang dần lắng xuống, lòng bàn tay của Mục Thạc đã toát mồ hôi.

Từ nhỏ, YY đã được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.

Thậm chí hồi bé còn chưa bao giờ bị ngã.

Vậy mà bây giờ lại bị ông ta quất mạnh như vậy, không biết cô nhóc đó có chịu nổi không.

Nguyễn Tri Hạ đã mất tích ba ngày ba đêm, cho dù Mục Thạc đã phái người cố gắng đi tìm kiếm cứu nạn ở trên biển, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Như thể Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tư Mộ Hàn cũng đã ngồi ở bên cửa sổ nơi Nguyễn Tri Hạ nhảy xuống biển suốt hai ngày hai đêm rồi.

Anh cứ ngồi ngơ ngác bên khung cửa sổ đổ nát, cảm nhận làn gió biển ngọt ngào thổi vào mặt, nhưng trái tim lại trống rỗng.

Quan Diêm vẫn đứng sau lưng Tư Mộ Hàn như thường lệ, nhìn cậu chủ nhà mình ngày càng gầy đi, thật sự rất đau lòng.

"Cậu chủ... cậu đã ngồi ở đây suốt hai ngày hai đêm rồi."

Quan Diêm kịp thời nhắc nhở.

Hầu như cứ cách bốn tiếng, anh ta sẽ nói câu này một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK