Nguyễn Tri Hạ không tin nhìn về phía Mộc Tĩnh Tâm quát lớn: "Bà lừa tôi! Tôi sẽ không tin bà!"
Cô không tin mẹ cô là do mẹ Tư Mộ Hàn hại chết.
Cô không tin!
“Tao lừa mày sao?" Mộc Tĩnh Tâm ngây ngốc cười: "Mày với mẹ mày đúng là giống nhau thật đấy, đều thích lừa mình dối người!"
Giây tiếp theo, ánh mắt Mộc Tĩnh Tâm lại chuyển hướng về phía Nguyễn Tri Hạ, khi nhìn thấy gương mặt dường như không khác chị mình là mấy của cô, trái tim bà ta lập tức trở nên méo mó.
Bà ta hung hăng bóp mạnh cổ Nguyễn Tri Hạ, như thể là không phân định rõ được đây là ai.
Khuôn mặt bà ta dữ tợn hơn bao giờ hết, ánh nhìn căm hận, miệng quát: "Tại sao mày lại xuất hiện trên thế giới này hả? Tại sao mày lại được sinh ra trước tạo một phút, tại sao người ba mẹ yêu thương không phải là tao?"
Mộc Tĩnh Tâm giống như người điên vậy, tay bà ta bóp chặt cổ Nguyễn Tri На.
Nguyễn Tri Hạ bị tấn công bất ngờ, cô trở tay không kịp.
Cổ bị người khác dùng sức bóp mạnh, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, miệng khẽ mở, khuôn mặt dần biến thành màu gan heo.
Cô có cảm giác mình đang dần bị mất đi ý thức, cô...
Sắp không thở nổi rồi.
La An An bị trói một bên nhìn cảnh tượng này, nước mắt chảy tùm lum, cô ấy chỉ có thể dùng chân đá đá Mộc Tĩnh Tâm: "Người đàn bà điên này, mau thả Hạ Hạ ra!"
Điên rồi.
Người đàn bà này điên thật rồi.
La An An thật sự sợ hãi Nguyễn Tri Hạ sẽ bị bà ta bóp chết.
Cô ấy bất an đá, đá, cố gắng để Mộc Tĩnh Tâm có thể lấy lại được lý trí.
Đúng lúc này, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên thân hình nhỏ gầy bước từ cửa vào, nói: "Bà chủ, Tư Mộ Hàn đuổi tới rồi!"
Mộc Tĩnh Tâm nghe vậy xong, theo bản năng liền buông lỏng Nguyễn Tri Hạ.
Vào khoảnh khắc đó, Nguyễn Tri Hạ thở hổn hển.
Đầu cô choáng váng vô cùng.
Cô không nghi ngờ, nếu chỉ chậm một bước nữa thôi thì có thể cô thật sự sẽ chết thẳng cẳng như vậy.
“Bà chủ, giờ phải làm sao? Tư Mộ Hàn gần tới nơi rồi."
Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia có vẻ vô cùng sốt ruột.
Mộc Tĩnh Tâm chỉ hận sắt không thể thành thép, nhìn người đàn ông kia, hừ hừ: "Hoảng cái gì?"
“Đưa cả hai lên thuyền cho tôi, tôi muốn bọn họ cùng tham gia một trò chơi!"
Mộc Tĩnh Tâm âm hiểm nheo nheo mắt.
Bà ta trở về.
Mục đích chính là báo thù.
Nhưng đáng tiếc, chị của bà ta lại chết sớm quá.
Vậy cho nên, bà ta chỉ có thể chuốc mối hận lên người con gái chị mình.
Chỉ đáng tiếc là, đứa còn lại bị bà ta bán đi, tạm thời vẫn chưa tìm được.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì.
Đợi đến khi bà ta giết chết con nhỏ giả tạo này xong rồi, bà ta sẽ từ từ tìm đứa còn lại sau.
Mộc Tĩnh Tâm và người đàn ông kia hợp lực đưa Nguyễn Tri Hạ và La An An đến bến tàu gần xưởng sửa xe bỏ hoang.
Họ đưa cả hai lên một con tàu nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đến khi nhóm Tư Mộ Hàn đuổi tới, xưởng sửa xe bỏ hoang đã không còn bóng đang Nguyễn Tri Hạ nữa rồi.
Tư Mộ Hàn tức đến nỗi chửi thề.
Đáng chết.
Người đàn bà đó!
Mà tâm trạng của Đường Ngọc cũng không khá khẩm hơn Tư Mộ Hàn là mấy.
Sắc mặt hai người trông đều khó coi đến cực điểm,
Nhìn bãi đỗ xe bỏ hoang người đã đi hết, cả hai chỉ hận không thể phá nát nơi này ngay tức khắc.
Mà lúc này, một vệ sĩ nhặt được một chiếc điện thoại rồi cầm trên tay.
Đường Ngọc vừa nhìn thấy cái điện thoại đó.
Anh ta lập tức tiến lên giành lấy.
Bởi vì đây là điện thoại di động của La An An, là một cặp với anh ta.
Đây là quà mà anh ta tặng La An An vào ngày Lễ Tình Nhân.
Thời điểm đó La An An còn tỏ thái độ vô cùng ghét bỏ, hình ảnh đó lại hiện rõ ràng trước mặt anh ta.
Nhưng dù La An An có ra vẻ ghét bỏ, cô ấy vẫn giữ lại dùng.
Cho nên sẽ không có chuyện anh ta nhận nhầm.
Đây đích thị là điện thoại của La An An.
Có điều, anh ta không hiểu lắm, tại sao đối phương lại để lại điện thoại của La An An ở đây.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Đường Ngọc theo bản năng lập tức ấn nghe.
Đường Ngọc hỏi: "Là ai?"
Đầu dây bên kia, tiếng cười của Mộc Tĩnh Tâm vang lên, bà ta nói: "Cậu Đường, phiền cậu mở loa ngoài giúp tôi, tôi có vài lời muốn nói với Tư Mộ Hàn."
Đầu lưỡi Đường Ngọc lướt trên má, dáng vẻ trông vô cùng giận dữ, nhưng anh ta vẫn làm theo lời Mộc Tĩnh Tâm nói, ấn nút mở kia.
Đầu dây biên kia lại truyền đến giọng nói đắc ý của Mộc Tĩnh Tâm.
Mộc Tĩnh Tâm nói: "Tư Mộ Hàn, muốn cứu người phụ nữ cậu yêu thì mau đến bến tàu gần đó đi, tôi chỉ cho cậu đúng năm phút. Nếu muộn, thì hãy tới nhặt xác cô ta!"
Sắc mặt Tư Mộ Hàn hung ác nham hiểm đến kinh người, anh nói: "Tôi mặc kệ bà và mẹ vợ tôi có thù oán gì với nhau, tốt nhất bà đừng động tới một cọng lông tơ trên người Hạ Hạ. Nếu không, tôi sẽ khiến bà không sống nổi ở Hàng Châu!"