Có thể là đang trong giờ ăn cơm nên người đàn ông ám chỉ không rõ ràng lắm.
Cho nên sau khi trở về phòng, trái tim của Nguyễn Tri Hạ không ngừng đập loạn xạ.
Nói thật thì hai lần trước cô đều không hề cảm nhận được.
Một lần là cô không thể nhớ được.
Một lần khác, bầu không khí không đúng, không được hoàn hảo cho lắm.
Vì vậy, đêm nay, nó có thể được coi là đêm động phòng thực sự của cô và Tư Mộ Hàn không?
Ôi chao, hồi hộp quá!
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt vạt áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngồi ở trên giường, cảm thấy lúng ta lúng túng.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu và đi vào phòng tắm.
Cô không tắm bồn mà tắm bằng vòi hoa sen.
Vặn vòi hoa sen lên, dòng nước ấm dội vào người, ấm áp quá.
Sau khi bôi sữa tắm lên người, cô tập trung tắm rửa.
Không để ý còn có một bóng dáng khác trong phòng tắm.
Tư Mộ Hàn đứng trong phòng tắm, nhìn qua tấm kính thấy bóng dáng uyển chuyển kia thì miệng lưỡi khô khốc, toàn thân sắp nổ tung.
Anh mặc kệ một tay của mình vẫn còn bị bó bột.
Anh mở các quần áo của mình bằng một tay.
Sau đó mở cửa kính ra, bước vào và ôm Nguyễn Tri Hạ bằng một tay.
Nguyễn Tri Hạ đang tắm, bất ngờ bị người ta ôm lấy từ phía sau thì giật mình hoảng sợ.
Quay đầu lại vừa thấy là Tư Mộ Hàn, cô thở hổn hển mắng: “Sao anh lại vào vậy?”
Người đàn ông này thật là.
Muốn hù chết người ta mà.
“Hạ Hạ..”
Tư Mộ Hàn xoay người cô lại, ôm lấy khuôn mặt cô, để cô tựa vào tường phòng tắm rồi cúi đầu hôn một nụ hôn thật sâu.
Ngày hôm sau.
Nhà cũ của nhà họ Tư.
Ông cụ nhìn Tư Tấn Trung đang ngồi đối diện thì tức giận ngùn ngụt mà mắng: “Có phải là anh làm không?”
Tư Tấn Trung ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào ông cụ bằng ánh mắt u ám rồi thờ ơ nói: “Là con làm thì sao?”
“Nghiệt tử”
Ông cụ ngã phịch trên ghế sô pha, tức giận đến mức không thể tức hơn được nữa: “Nó là cháu ruột của anh, sao anh lại nỡ xuống tay chứ?”
“Con khinh!” Tư Tấn Trung cười khẩy lùng: “Thằng Tư Mộ Hàn đó có phải là con cháu nhà họ Tư hay không còn chưa chắc đâu.”
“Năm đó tại sao anh cả và chị dâu lại ầmĩ chuyện ly hôn, ba nghĩ con và ba không biết sao?”
“Còn không phải do chị dâu vụng trộm bên ngoài à?”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Ông cụ không ngờ Tư Tấn Trung lại nói ra những lời như vậy, tức giận đứng dậy khỏi ghế sô pha, giơ cây gậy lên và khua qua bên đó.
Tư Tấn Trung né được khiến ông cụ bị hụt.
Toàn thân ông cụ run lên vì tức giận.
Tư Tấn Trung không vì chuyện này mà bỏ qua, lại tiếp tục nói:
“Những năm qua, ba luôn cảm thấy anh cả bỏ nhà ra đi, chị dâu lại mất sớm nên ba cho rằng ba đã mắc nợ họ, nhưng có bao giờ ba đã nghĩ tới chuyện này chưa?”
“Thằng Tư Mộ Hàn đó có phải là người nhà họ Tư chúng ta hay không, ngay cả đi xét nghiệm ba cũng không chịu làm, cứ thiên vị thằng đốn mạt đó, còn giao quyền làm chủ nhà họ Tư cho nó nữa.”
“Còn con chỉ có một Đế Tư, lại còn chẳng được toàn quyền quyết định nữa kìa.”
“Vốn con tưởng hai chân nó què thật, chỉ sống cho có vậy thôi, ai dè nó lại giả bộ bị què.”