“Hoan nghênh các người đến với du thuyền tử vong của tôi."
“Hôm nay, tôi sẽ cùng các người chơi một trò chơi, tên trò chơi là bánh xe cầu nguyện.
Trên chiếc thuyền này, tôi cài tổng cộng tám quả bom hẹn giờ, tôi nhớ rất rõ cậu Hàn và cậu Đường đây đều là bộ đội xuất ngũ, nếu muốn cứu người phụ nữ của mình thì hãy cố mà gỡ mấy quả bom đó đi."
“Mà đúng rồi, cậu Hàn, người phụ nữ của cậu đang ở một góc của con thuyền này, nếu cậu may mắn, cậu có thể tìm được cô ta trong vòng mười phút. Đến lúc ấy, có lẽ hai người có thể chết chung một chỗ với nhau đấy."
"Còn nếu không thể, thật xin lỗi, e rằng các người không thể cùng chết chung chỗ được rồi! Ha ha ha..."
Trong radio, tiếng cười hô hố của Mộc Tĩnh Tâm nghe quái đản không khác gì quỷ, tiếng nói vang vọng khắp con thuyền, lọt vào tai mấy người khác, khiến họ vô cùng lo lắng.
“Cậu à, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, trên thuyền này được cài nhiều bom như vậy, không nổi đâu, cậu mau chạy đi thì hơn."
Nguyễn Tri Hạ cũng không lường trước được việc Mộc Tĩnh Tâm lại trang bị nhiều bom trên thuyền như thế.
Cô vô cùng lo lắng, không biết có phải Tư Mộ Hàn đã lên thuyền rồi hay không.
Cô bắt đầu cầu nguyện trong lòng, cô cầu nguyện Tư Mộ Hàn không tới tìm
mình.
Nhưng cô biết, sẽ không có chuyện Tư Mộ Hàn không tới.
Anh lo lắng cho cô như thế, làm sao có chuyện không tới tìm cô được.
Cô bắt đầu nghĩ đến việc Tư Mộ Hàn thì đang chơi đùa với sự nguy hiểm tận cùng, rồi lại nghĩ không biết giờ này La An An bị nhốt ở nơi đâu, tim Nguyễn Tri Hạ tự dưng nhói lên một cái.
Mà nơi đáy mắt Mộc Quý Bạch cũng hiện lên sự lạnh lẽo, dường như chính anh ta cũng không ngờ Mộc Tĩnh Tâm lại điên cuồng tới mức này.
Anh ta muốn đưa Nguyễn Tri Hạ đi, nhưng lại không dám tiến đến đụng vào quả bom trên người cô.
Thấy Mộc Quý Bạch không chịu đi, Nguyễn Tri Hạ cũng đành bất lực.
Cô hỏi Mộc Quý Bạch: "Cậu, cháu có chuyện này muốn hỏi cậu. Cậu phải trả lời đúng sự thật cho cháu biết, không được gạt cháu."
Mộc Quý Bạch nhìn cô, dường như ông ta đã mơ hồ đoán ra cô định hỏi cái gì, ông ta khẽ gật đầu, nói: "Được."
“Cậu nói cháu biết, năm đó, người phụ nữ đụng trúng mẹ cháu rồi bỏ trốn đó thật sự là mẹ Tư Mộ Hàn sao?"
Mộc Quý Bạch thở dài, mở miệng đáp: "Hạ Hạ, cậu dùng trăm phương nghìn kế ngăn không cho cháu và Tư Mộ Hàn đến với nhau là vì sợ có một ngày, cháu biết được chân tướng sự thật, sẽ không thể chấp nhận nổi."
Trái tim Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhói đau.
Cô hơi cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, lại nói: "Vậy là tất cả những lời dì nói đều là thật sao? Những lời dì nói đều là sự thật, phải không?"
Người tông vào mẹ cô năm đó rồi bỏ trốn thật sự là mẹ của Tư Mộ Hàn?
Nguyễn Tri Hạ không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào nữa rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa cô và Tư Mộ Hàn lại tồn tại một mối hận thù lớn đến như vậy.
“Hạ Hạ, rời khỏi Tư Mộ Hàn đi, cậu đã nói rồi, hai đứa không thể ở bên nhau."
Mộc Quý Bạch không biết phải an ủi cô thế nào nữa, cũng chỉ đành khuyên cô buông tay.
Vui vẻ chung sống với con trai của kẻ sát nhân hại chết mẹ mình, sau này cô biết đối mặt với mẹ thế nào đây?
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười chua xót: "Cậu, cháu không làm được."
Cô không làm được việc đó, không thể rời khỏi Tư Mộ Hàn được.
Nhưng mà hiện giờ, sau khi biết cái chết của mẹ có liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn.
Cô cũng đâu thể thản nhiên sống vui vẻ bên Tư Mộ Hàn được.
Có lẽ đây chính là mục đích thật sự của dì.
Cố ý nói cho cô nghe chân tướng sự việc, khiến cô không thể thản nhiên sống vui vẻ bên cạnh Tư Mộ Hàn được.
Tại sao chứ?
Vất vả lắm cô mới có được hạnh phúc của riêng mình, nhưng tại sao?
Tại sao lại nói cho cô biết, chồng của cô, người mà cô yêu sâu đậm lại chính là con của hung thủ hại chết mẹ cô?
Cô chịu thế nào nổi đây?
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, đáy mắt hiện lên sự chua xót, u ám đến đáng thương.
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô đau khổ như thế, anh ta cũng chỉ biết im lặng thở dài.
Anh ta liều mạng giấu giếm, nhưng cuối cùng cô vẫn biết.
Vậy cuối cùng là ai sai?
Trên đường tìm đến chỗ Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đã phá hủy được ba quả bom.