Tư Mộ Hàn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng khóa trái cửa thì sắc mặt u ám, nhưng đôi mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Anh nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên có người đối xử với anh như thế, hơn nữa còn có thể sống bình yên.
Là do anh quá nuông chiều cô ư?
Đến nỗi tỉnh khí của cô ngày càng cáu kỉnh.
Nhưng tại sao anh lại chẳng có ý muốn trách móc cô?
Xem ra cô gái này dám đối xử với anh như vậy là do anh nuông chiều rồi.
Tư Mộ Hàn lắc đầu, bất đắc dĩ rời đi trước.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa đã đi xa rồi thì ngồi bệch xuống sàn.
Hai tay cô ôm lấy đầu gối.
Rồi hiu quạnh nhìn căn phòng trống trải.
Cuộc sống mấy tháng này thật sự quá êm đẹp, đến nỗi cô đã sắp quên mất mình là ai?
Cô đắm chìm trong giấc mộng đẹp do Tư Mộ Hàn thêu dệt ra, chẳng muốn tỉnh lại.
Cô không muốn tin rằng người mình đối xử thật lòng lại luôn lừa gạt mình.
Anh dùng thân phận Mộ Tư để trêu ghẹo cô, thấy dáng vẻ một lòng một dạ của cô đối với anh, có phải trong lòng anh đang cười trộm cô là con ngốc đúng không?
Anh biết rõ cô chăm chỉ vẽ bản thảo thiết kế như thế nhưng lại chẳng thèm nhìn, mà ném thẳng xuống sàn, có phải anh cảm thấy cô không xứng để có ước mơ của riêng mình đúng không?
Trước đây cô không hiểu rõ tại sao Mộ Tư nhìn thấy cô lại có ý kiến gay gắt như vậy.
Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Để trả thù cô, quả thật anh đã tốn không ít tâm tư.
Cô giống như con ngốc bị anh đùa bỡn xoay vòng vòng.
Còn anh thì hay rồi, đúng là mứt kẹo độc.
Nhưng cô vẫn ăn nó vào bụng.
Ai bảo anh là người đối tốt với cô nhất trong số ít người cơ chứ?
Cho đến bây giờ, cô cũng không thể oán hận anh.
Mà cô chỉ biết oán hận mình tại sao lại thích anh nhiều hơn cô nghĩ.
Tại sao tim cô lại đau đến thế?
Cô đè ngực mình, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Cô cũng quên mất rốt cuộc mình đã ngồi dưới sàn bao lâu rồi, cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng bị cơn đói cồn cào gọi hồn về.
Cô nhìn cánh cửa rồi bĩu môi.
Đói quá đi mất, nhưng cô không muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ tưởng là Tư Mộ Hàn nên vô thức đáp lại: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”
Quan Diêm đứng ngoài cửa nhìn người đàn ông đang đứng gần đó, cậu ta chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, vội ho khan một tiếng rồi nói: “Cô chủ, là tôi, Quan Diêm đây. Tôi mang đồ ăn đến cho cô đây.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy không phải là Tư Mộ Hàn, hơn nữa còn có đồ ăn.
Nên cô cũng không làm kiêu nữa.
Cô nhanh chóng mở cửa ra, thấy trong tay Quan Diêm đang bưng một bát cháo cải xanh thịt nạc thơm phức thì vô thức nuốt nước bọt.
“Vậy thì cảm ơn anh.”
Cô vươn tay nhận lấy khay đồ ăn.
Khóe mắt Quan Diêm nhìn về phía góc ở gần đó, cậu ta còn có thể nhìn thấy loáng thoảng góc áo của người đàn ông nên cười lúng túng: “Cô chủ khách sáo rồi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu cảm ơn với cậu ta rồi bưng thay đồ ăn xoay người lại, sau đó đóng cửa phòng.
Quan Diêm nhìn cửa phòng đã đóng chặt, rồi lại nhìn người đàn ông đã bước ra từ trong góc, bỗng cảm thấy đau đầu.
Mỗi lần cậu cô chủ cãi nhau thì người chịu tội chính là cậu ta.
“Cậu chủ.”
Quan Diêm dè dặt gọi.
Tư Mộ Hàn hờ hững gật đầu, rồi xoay người đi xuống lầu.
Quan Diêm thấy thế thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chủ không nổi nóng đúng là chuyện hiếm thấy.
Cậu ta ôm ngực rồi cũng cuống quýt xuống lầu theo.
Trong phòng.
Nguyễn Tri Hạ ăn xong bát cháo thì cảm thấy bụng mình đã được lấp đầy, nên hài lòng híp mắt lại.
Con người mà.