Nguyễn Tri Hạ chưa kịp suy nghĩ kỹ cảm giác quen thuộc này đến từ đầu thì cô đã nghe thấy Mục Cảnh Y hỏi mình: “Chị gái xinh đẹp, chị tên gì vậy?"
Mục Cảnh Y chống cằm, nụ cười ngọt ngào nở trên khóe miệng, nhìn Nguyễn Tri Hạ rất ngây thơ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mục Cảnh Y xinh xắn đáng yêu như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết, cô cười đáp: "Nói chị biết em tên gì trước có được không?"
"Em tên là Mục Cảnh Y, còn chị thì sao?"
"Chị là Nguyễn Tri Hạ, rất vui khi được làm quen với em."
Nguyễn Tri Hạ giơ tay bày tỏ vẻ thân thiện.
"Chị Hạ, em có thể gọi chị như vậy không?"
Mục Cảnh Y trông giống như một đứa trẻ ngây thơ và hoạt bát, thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ, đơn thuần, không chút phòng bị với người lạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mục Cảnh Y đơn giản như vậy, thực sự cảm thấy cô gái này quá đơn thuần và sạch sẽ.
Hồn nhiên như một cô công chúa nhỏ, vô ưu vô lo.
"Có thể."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vậy chị gọi em là YY nhé."
Mục Cảnh Y nói: "Chị Hạ, chị mau vào đây, chúng ta cùng nhau trò chuyện."
Nguyễn Tri Hạ cười cười không nói gì.
Đây không phải là nơi mà cô có thể tùy ý di chuyển.
"Chị Hạ, chị chờ em, em ra ngoài tìm chị"
Mặc dù Mục Cảnh Y ngây thơ, nhưng cô ấy không ngốc.
Cô ấy có thể nhận ra bầu không khí khác thường giữa Nguyễn Tri Hạ và Mặc Thâm.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Mục Cảnh Y chạy ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh rồi bất chợt thở dài.
Mặc Thâm vô cùng đáng ghét lại có một cô gái đơn thuần như vậy ở bên cạnh.
Hơn nữa mối quan hệ giữa hai người dường như không bình thường.
Trong phòng khách, Mặc Thâm báo cho ba nuôi việc Mục Cảnh Y lén lút trở về đảo, vừa định cúp máy thì đã thấy Mục Cảnh Y vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn.
Sau đó biến mất trước mắt anh ta.
Mặc Thâm đặt điện thoại lại chỗ cũ, nhìn về phía cánh cửa nơi mà Mục Cảnh Y vừa biến mất, bất lực thở dài.
Tiểu Y bị anh ta và ba nuôi chiều chuộng tới hư rồi.
Làm việc gì cũng tùy hứng như vậy.
Bên ngoài.
Mục Cảnh Y vội vàng chạy về phía Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy lôi kéo cô ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, dáng vẻ rất quen thuộc hỏi: "Chị Hạ, chị và anh Thâm sao lại quen nhau?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng dễ thương của Mục Cảnh Y, không đành lòng nói cho cô ấy biết Mặc Thâm bắt cóc cô.
Hơn nữa nếu cô nói, cô ấy chưa chắc đã tin.
Nguyễn Tri Hạ cười với Mục Cảnh Y: “Đừng lo, chị không thích anh Thâm của em, cho nên em không cần hỏi thăm chuyện giữa chị và anh ta."
Bị cô nhìn thấu tâm tư, Mục Cảnh Y không khỏi có chút xấu hổ, cô ấy ngượng ngùng cười cười: "Chị Hạ, chị cũng nhìn ra sao?"
Sao tất cả mọi người đều nhìn ra chuyện cô ấy thích anh Thâm vậy?
Mặc dù Mục Cảnh Y không nghĩ việc này có gì phải xấu hổ, nhưng bị vạch trần trực tiếp thể này cũng khiến cô ấy có chút ngượng ngùng.
"Sao vậy? Ngượng ngùng à?"
Nguyễn Tri Hạ trêu chọc cô ấy.
"Đâu có? Em chỉ cảm thấy buồn bực mà thôi, tại sao mọi người đều có thể nhìn ra em thích anh Thâm mà anh Thâm lại không thấy được em rất thích anh ấy?"
Mục Cảnh Y rầu rĩ nói.