Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cần biết là mẹ hay Hạ Hạ, họ luôn chỉ nhìn thấy Tư Mộ Hàn. 

Tư Mộ Hàn, thực sự tốt như vậy ư? 

Mặc Thâm không thể hiểu, cũng không thể bỏ qua. 

Bản thân anh ta thực sự cảm thấy ghen tị với Tư Mộ Hàn từ tận đáy lòng 

mình. 

Khi Quan Diêm quay lại sau khi hút một điếu thuốc, anh ta nhìn thấy Mặc Thâm đang đứng trước cửa phòng bệnh của cậu chủ nhà mình, vẻ mặt "yêu em dại khờ" mà nhìn vào bên trong. 

Anh ta chợt thấy ớn lạnh. 

Bước về phía trước, anh ta không có chút sắc mặt hòa nhã nào mà nói: "Sao anh lại ở chỗ này?" 

Mặc Thâm nhìn Quan Diêm đứng ở trước mặt, đôi mắt phượng trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: "Đương nhiên là để xem cậu chủ nhà anh đã chết chưa." 

Sau khi Quan Diêm nghe được lời này của Mặc Thâm thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Anh mới chết đó!". 

Mặc Thâm chết tiệt, ở đây mà nói bậy nói bạ! 

Cậu chủ nhà anh ta sẽ không chết! 

"Shhh..." 

Mặc Thâm đất hai tay vào túi, nhìn vẻ mặt bênh vực Tư Mộ Hàn của Quan Diêm, trong ngực đột nhiên có chút thắt lại: "Xem ra Tư Mộ Hàn nuôi được một con chó ngoan lắm." 

"Nhưng đáng tiếc, mạng của cậu chủ nhà anh không tốt, ước chừng sẽ không nuôi anh được bao lâu nữa." 

"Chi bằng như thế này đi, nhìn vào lòng trung thành của anh, không bằng anh đi theo tôi, tôi cho anh một miếng cơm ăn?" 

Chỉ cần có chuyện liên quan đến Tư Mộ Hàn, Mặc Thâm luôn có cái gai trong miệng. 

Anh ta không cảm thấy lời nói của mình là quá đáng chút nào, như thể bằng cách này, anh ta mới có thể làm cho lòng mình sảng khoái một chút. 

"Anh!" 

Quan Diêm định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì một giọng nói vừa lạnh vừa giận đã vang lên bên tai. 

"Mặc Thâm, anh nói đủ chưa?" 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng bệnh, nhìn chằm chằm Mặc Thâm bằng ánh mắt lạnh lùng. 

Mặc dù cô biết Mặc Thâm là người xấu. 

Nhưng anh ta nói chuyện như thế này khó nghe quá rồi. 

Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ xuất hiện ở cửa, trong mắt hiện lên một tia khó chịu. 

Hai tay đút túi quần, bực bội đẩy đầu lưỡi chống lên trong khoang miệng, xoay người rời khỏi chỗ đó. 

Quan Diêm nhìn Mặc Thâm, người vừa rồi còn bày ra bộ dạng ác độc kiêu ngạo, giờ quay người bước đi, ánh nhìn Nguyễn Tri Hạ không khỏi thêm phần ngưỡng mộ. 

"Mợ chủ, vẫn là có lợi hại, cái ngữ Mặc Thâm kia nói chuyện khó nghe thật." 

Quan Diêm tức giận nói. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Quan Diêm và lắc đầu bất lực, không biết phải nói 

Chẳng bao lâu nữa, ca phẫu thuật sắp diễn ra, y tá chạy đến để đẩy Tư Mộ Hàn ra. 

Nguyễn Tri Hạ đứng trước giường, nắm lấy tay Tư Mộ Hàn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh: "Tư Mộ Hàn, em sẽ đợi anh ở bên ngoài. Em..." 

Những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, nước mắt lăn dài. 

Cô đưa tay lau nước mắt trước khi tiếp tục nói phần còn lại: "Em sẽ đợi anh về nhà cùng em." 

Những giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay người đàn ông, như muốn đốt cháy trái tim người đàn ông. 

Đôi mắt và khuôn mặt của Tư Mộ Hàn run lên trong lúc ngủ. 

Mặc dù anh đã được gây mê, nhưng đã vài giờ trôi qua, một nửa số thuốc mê của anh đã tiêu tan bớt. Bây giờ, mặc dù anh vẫn đang ngủ. 

Nhưng anh không hoàn toàn mất đi ý thức. 

Anh cũng có thể cảm nhận được mọi thứ bên ngoài. 

Vì vậy, thời điểm Nguyễn Tri Hạ nắm tay anh, trái tim anh run lên dữ dội. 

Nhất là khi nước mắt của cô rơi trên mu bàn tay anh nóng hổi, tim anh bắt đầu đau thắt lại. 

Cô gái ngốc nghếch. 

Tại sao lại đến đây chứ? 

Không phải đã bảo cô đừng đến đây rồi sao? 

Tư Mộ Hàn bất lực thở dài trong lòng. 

Bạch Tuyền đã sẵn sàng, Tư Mộ Hàn được đẩy trở vào phòng phẫu thuật một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK