Hình như thích bao che khuyết điểm nhỉ?
Cô khoanh tay lại, nhìn Phương Minh Mi, trong mắt hiện rõ sự thờ ơ, cười khẩy: “Đó là do cô gieo gió gặt bão, trách ai bây giờ."
Nói đi cũng phải nói lại, lý do Tư Mộ Hàn ra tay, sợ là do họa từ miệng cô ta mà ra cũng nên!
Nếu không phải cô ta nhục mạ Tư Mộ Hàn, cô cũng sẽ không vì quá xúc động mà đánh cô ta, cũng sẽ không có một loạt sự kiện xảy ra phía sau.
Ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều là do cô ta, vì vậy không thể oán tránh người khác được.
"Nguyễn Tri Hạ, cô đừng vội đắc ý! Cô cho rằng bản thân gả cho Tư Mộ Hàn là có thể leo lên đầu tôi ngồi ư.
Chờ mối tình đầu của Tư Mộ Hàn xuất hiện, Nguyễn Tri Hạ cô cùng lắm cũng chỉ là một ả đàn bà bị chồng ruồng bỏ mà thôi! Đến lúc đó, tôi chống mắt lên xem cô còn có gì để mà kiêu căng ngạo mạn!"
Về mối tình đầu thần bí của Tư Mộ Hàn, cô ta cũng chỉ từng nghe ba mẹ nhắc qua mà thôi. Nghe nói cái năm Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện, cô gái kia lại đột ngột mất tích. Tư Mộ Hàn vì tìm kiếm cô ấy nên mới xảy ra chuyện, có thể thấy tình cảm Tư Mộ Hàn dành cho cô gái đó có bao nhiêu sâu đậm.
Nguyễn Tri Hạ cùng lắm cũng chỉ là nhờ gương mặt bị hủy của Tư Mộ Hàn hiện tại nên mới lọt được vào mắt anh. Cô ta tin chắc rằng, chỉ cần mối tình đầu của Tư Mộ Hàn quay lại, người bị chồng bỏ rơi sẽ biến thành Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta sẽ chờ xem trò hề của cô!
Nghe thấy Tư Mộ Hàn có một người con gái là mối tình đầu, trái tim Nguyễn Tri Hạ nhói đau như bị kim đâm. Chỉ là ngoài mặt Nguyễn Tri Hạ chẳng tỏ vẻ gì là thương tâm hay đau lòng cả.
Cô lạnh lùng nhìn Phương Minh Mi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đề nghị có nên đi khám khoa thần kinh đi."
Cô ta chắc chắn bị bệnh thần kinh!
Cô có bị Tư Mộ Hàn vứt bỏ hay không thì mắc mớ gì đến cô ta?
Bụng dạ thật lớn, quản rộng quá rồi đấy.
"Cô!".
Phương Minh Mị không ngờ đã nói tới cỡ đó mà vẫn không thể khiến Nguyễn Tri Hạ biển sắc, cô ta đúng là đánh giá thấp cổ rồi.
"Tính ra thì hình như giữa hai ta còn món nợ chưa tính!"
Nguyễn Tri Hạ bỗng áp sát lại gần Phương Minh Mị, trong đôi mắt sáng như sao chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo kinh người.
Nhìn thấy một Nguyễn Tri Hạ như vậy, Phương Minh Mị không khỏi nhớ tới khung cảnh khi ở đồn cảnh sát ngày đó, Nguyễn Tri Hạ đoạt lấy dao gọt trái cây của cô ta, rồi đâm bị thương người ta.
Cô ta bất chợt cảm thấy không rét mà run, vô thức lùi về sau, hoảng loạn nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô... cô muốn làm gì?"
"Cô cũng biết sợ ư?" Nguyễn Tri Hạ một tay nắm lấy cằm Phương Minh Mị, dồn cô ta đến chân tường, không còn đường trốn.
Nhìn thấy sự sợ hãi không thể che giấu nơi đáy mắt Phương Minh Mi, Nguyễn Tri Hạ bật cười khe khẽ: “Cô Phương đây mà cũng biết sợ à?"
Cô dùng sức nắm chặt cằm cô ta, mạnh đến độ đủ khiến Phương Minh Mị phải rớt nước mắt vì đau.
"Đau quả... cô buông ra!"
Trong mắt Phương Minh Mị đong đầy nước mắt, khiếp sợ nhìn Nguyễn Tri Hạ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cô ta thật sự bị một Nguyễn Tri Hạ điên cuồng thế này hù cho mất mật.
Người phụ nữ này mà điên lên thì ai cũng dám giết đấy.
"Cô cũng biết đau à?" Nghĩ tới cảnh cô suýt nữa bị hai gã đàn ông vấy bẩn, Nguyễn Tri Hạ chỉ hận không thể rạch mấy đường lên khuôn mặt này!
"Phương Minh Mi, tôi cảnh cáo cô một lần cuối, cô tốt nhất đừng lãng vãng trước mặt tôi nữa, tôi mà ác lên thì ngay cả bản thân cũng thấy sợ đấy. Nếu cô không muốn nhận kết cục giống như mấy gã đàn ông lúc trước, tốt nhất hãy cút xa một chút!".
Nguyễn Tri Hạ ra sức vấn về cằm cô ta, sau đó đẩy cô ta qua một bên, hệt như vừa vứt một túi rác bẩn thỉu, còn vỗ tay một cái mới xoay người rời đi.
Chung quy Nguyễn Tri Hạ vẫn bỏ qua cho Phương Minh Mị, mặc dù cô có giận dữ cỡ nào, muốn trả thù cô ta ra sao, thì xã hội này cũng là xã hội pháp chế, giết người là phạm pháp.
Cũng đâu thể kiếm mấy gã đàn ông tới cưỡng hiếp cô ta?
Đừng làm những gì mình không thích với người khác.
Cô không muốn biến bản thân thành loại người ích kỷ ác độc như cô ta.
Huống hồ chi Tư Mộ Hàn đã thay cô giáo huấn cả nhà họ rồi.