Người giúp việc dưới uy áp của Nguyễn Thiện Dân trực tiếp tóm cổ tay Đinh Uyển Du, kéo bà ta ra bên ngoài.
Cũng chẳng quan tâm có làm đau bà ta hay không, cứ dùng hết sức mà lôi ra bên ngoài.
Hai tay của Đinh Uyển Du đã bị Tư Mộ Hàn dùng xe lăn nghiền nát nên gần như không thể dùng sức, chỉ có thể trợn mắt nhìn người hầu lồi mình ra khỏi nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tử Như vẫn ngẩn ra ngồi trên mặt đất, nhìn mẹ mình bị ba mình đuổi ra khỏi nhà một cách vô tình mà trái tim cũng run lên từng đợt lạnh lẽo.
Cô ta lấy lại tinh thần, bỗng nhiên quỳ lên, nắm lấy vạt áo Nguyễn Thiện Dân khóc lóc: “Ba ơi, đừng đuổi con đi, con xin lỗi chị liền, bây giờ con sẽ xin lỗi chị”
Nguyễn Tử Nhu cuối cùng cũng nhận ra sự thật cô ta phải cúi đầu trước Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta không nói lời nào, cứ thế quỳ trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ra sức dập đầu: “Chị ơi, em biết sai rồi, em không dám nói linh tinh nữa, chị để em ở lại đi, có được không?”
Nguyễn Tử Nhu khóc đến nỗi nước mũi chảy cả ra, cả người nhìn nhếch nhác không tả nổi.
Cô ta không thể tin được mình bị đuổi ra khỏi nhà, còn Nguyễn Tri Hạ lại cứ thế có được tất cả những thứ mà cô ta từng có, ngay cả ba cũng hết sức chiều theo chị ta.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ba lại phải lấy lòng chị ta như thế.
Trong lòng Nguyễn Tử Nhu căm hận nhưng cũng không thể không để bản thân chịu nhục mà cúi đầu trước Nguyễn Tri Hạ.
“Chị sao?” Một tiếng “chị này của Nguyễn Tử Nhu đúng là đang bôi bẩn cô, bôi bẩn mẹ cô.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lạnh đi, trực tiếp đạp văng Nguyễn Tử Nhu ra.
“Mẹ tôi chưa từng sinh em gái cho tôi, phiền cô đừng gọi chữ chị này làm tôi buồn nôn!”
“Chị!” Nguyễn Tử Nhu bị đạp ra một bên, mặc dù Nguyễn Tri Hạ không dùng sức nhưng cô đã làm cô ta chịu nhục nhã.
Khuôn mặt cô ta đầy thù hận trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, lập tức lộ ra bộ mặt thật: “Nguyễn Tri Hạ, tôi đã xin lỗi chị rồi, chị đừng có mà quá đáng.”
“Quá đáng sao?” Nguyễn Tri Hạ cười, cười đến mức lạnh lùng. Cô đứng từ cao liếc mắt nhìn xuống Nguyễn Tử Nhu cười khẩy: “So với tất cả những gì cô và mẹ cô làm với tôi thì cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Làm sao? Có thể đã không chịu được rồi à? Chắc là cô còn chưa biết nhỉ? Từ hôm nay trở đi, các người không những bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn
mà còn không một đồng xu dính túi! Nguyễn Thiện Dân mà còn dám tự ý cho các người tiền thì tôi cũng khiến ông ta lưu lạc đầu đường xó chợ giống mấy người luôn, cô thấy có được không?”
Dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ nhếch môi cười khẩy vậy mà lại hơi giống Tư Mộ Hàn.
Khóe môi cong lên tàn nhẫn, còn mang theo một chút bạc tình.
Nguyễn Thiên Dân nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói vậy lập tức hiểu ra đây là lời cảnh cáo của cô dành cho mình.
Ông ta liền ngượng ngùng lấy lòng: “Hạ Hạ à, ba đã đồng ý với con rồi, sao có thể cho bọn họ tiền được chứ?”
Để khiến tâm trạng Nguyễn Tri Hạ không tụt dốc hơn, ông ta tự mình tóm Nguyễn Tử Nhu từ dưới đất lên, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Hạ Hạ, con yên tâm, ba đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà, không để bọn họ làm gai mắt con nữa”.
Nói xong ông ta liền xách Nguyễn Tử Nhu ra khỏi cửa.