Trong tiềm thức muốn tránh tay Quan Diên, nhưng đáng tiếc Quan Diêm lại là người học võ, chỉ trong chốc lát, cậu ta đã lấy được vài sợi tóc ngắn bạc trên đỉnh đầu ông ta.
"Rốt cuộc ông Nguyễn và Hạ Hạ có phải là cha con ruột thịt hay không, tôi tin rằng xét nghiệm quan hệ cha con sẽ không nói dối"
Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn nhưng vẻ mặt của anh rất đáng sợ.
Anh chỉ lạnh lùng nói nhưng cũng khiến Nguyễn Thiện Dân giật mình toát mồ hôi lạnh.
Ông ta đã giấu bí mật suốt hai mươi năm nhưng hiện tại có lẽ không thể giữ được nữa rồi.
Hơn nữa, thẻ nhớ trong lòng bàn tay luôn cho ông ta cảm giác bài xích.
Trực giác mách bảo ông ta rằng ông ta không thể xem, cái này có thể khiến ông ta suy sụp.
Từ thái độ của Nguyễn Tri Hạ đến việc Tư Mộ Hàn yêu cầu nhổ tóc ông ta, trong lòng ông ta luôn có một dự cảm không lành, dường như ông ta không thể giấu chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước được nữa rồi.
Tư Mộ Hàn đưa tay về phía Nguyễn Tri Hạ, nhẹ nhàng nói: "Hạ Hạ, đi thôi."
Tóc đã lấy được rồi, còn thái độ của Nguyễn Thiện Dân cũng đã nhìn ra, chân tướng có lẽ ở ngay trước mắt.
Ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy và nắm tay Tư Mộ Hàn, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
"Chị!"
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ đưa tay cho Tư Mộ Hàn và quay người rời đi, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ cầu thang và ôm chặt lấy cô.
"Chị ơi, sao chị về mà không lên gặp Hành Hành?"
Nguyễn Tử Hành ấm ức khóc rất thảm thiết.
Lúc thầy Nguyễn Tử Hành ôm Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt của Tư Mộ Hàn u ám đến cực điểm.
Nhìn thấy đôi tay ôm eo Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên cảm nhận được hơi lạnh mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể của Tư Mộ Hàn, trong tiềm thức vươn tay muốn bỏ tay của Nguyễn Tử Hành khỏi eo mình, sau đó quay người lại nhẹ nhàng nói với Nguyễn Tử Hành: “Tử Hành ngoan, chị CÓ việc phải làm, lần sau quay lại gặp em nhé?"
Bởi vì trước đó cô đã hứa với ai đó không được tiếp xúc thân mật với người khác giới, lúc này Nguyễn Tử Hành ôm cô không buông khiến cô rất bối rối.
Cô sợ Tư Mộ Hàn sẽ nổi giận, nên buồn bã nói với Tử Hành.
Không còn cách nào khác là phải dỗ dành Tử Hành trước, sau đó trở về cùng Tư Mộ Hàn, chờ trở về rồi dỗ dành anh sau.
Hơn nữa hôm nay cô thực sự không có tâm trạng để ở lại nhà họ Nguyễn.
"Không, chị nói dối, mấy ngày nay chị không về gặp Hành Hành, chị không cần Hành Hành nữa sao?"
Mặc dù tâm trí của Nguyễn Tử Hành khác với người thường, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm thấy chị gái mình không còn yêu mình nhiều như trước.
Chị ấy thậm chí còn không gặp cậu khi về nhà.
Cậu đã bị tổn thương rất nhiều.
"Tử Hành, hôm nay chị có việc mới không đến gặp em, hôm khác được không, hôm khác chị sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn ở bên cạnh càng lúc càng lạnh, không dám nói nhiều lời nhảm nhí, vì vậy cô vội vàng dỗ dành Tử Hành, rời đi càng sớm càng tốt, để cô không bị kẹt ở giữa.
Một người là anh chồng vô cùng bá đạo, một người là em trai không có cảm giác an toàn, bây giờ bên ai cũng đều không được!
"Chị ơi, chị không cần Hành Hành nữa sao?"
Nguyễn Tử Hành đột nhiên nhìn Tư Mộ Hàn, trong mắt cậu tràn đầy vẻ thù địch, chỉ vào Tư Mộ Hàn, buồn bực nói: "Có phải tên hỗn đản này cấm chị về thăm Hành Hành không?"
Nguyễn Tri Hạ không nói nên lời.
Mặc dù chỉ số thông minh của Tử Hành giống như một đứa trẻ nhưng cậu rất nhạy cảm, thậm chí cậu còn đoán được ham muốn chiếm hữu và độc đoán của Tư Mộ Hàn đối với cô.
Không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, Nguyễn Tử Hành đã kéo Nguyễn Tri Hạ lại và đứng trước
mặt cô che chở, trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Đồ xấu xa, không cho phép anh bắt nạt chị gái tôi!"