Quan Diêm vừa đi vào, còn chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi lên chân cậu chủ nhà mình.
Cậu ta nhất thời sửng sốt.
Hai tờ giấy đỏ chót trong tay cũng vì ngạc nhiên mà rơi xuống sàn.
Nguyễn Tri Hạ nghe Quan Diêm nói thế thì nhất thời nhảy ra khỏi ngực Tư Mộ Hàn.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhảy xuống, Tư Mộ Hàn cũng nhanh chóng thay đổi dáng ngồi, để che đi chỗ lúng túng nào đó của mình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai tờ giấy màu đỏ làm rơi dưới sàn, bên trên có ba chữ đơn ly hôn cực kỳ bắt mắt.
Cô tức đến mức lườm về phía Quan Diêm: “Tại sao anh lại giải quyết đơn ly hôn nhanh như thế?"
Không dễ gì cô mới giày vò Tư Mộ Hàn đồng ý không ly hôn với cô.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đơn ly hôn đã được giải quyết, cô...
Không được!
Cô có thể đánh người không?
Quan Diêm nhìn Nguyễn Tri Hạ, thật sự ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Ai tới nói cho cậu ta biết, chuyện này là sao?
Tại sao mợ chủ lại ở đây? Hơn nữa hình như cô ấy còn vạch trần chuyện cậu chủ bị mù.
Nhưng tại sao cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí đang có mùi thuốc súng nồng nặc thế?
Đến khi đối diện với cặp mắt như ngọn lửa đang cháy hừng hực của Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng Quan Diêm cũng biết mùi thuốc súng đó xuất phát từ đâu.
“Mợ chủ, chúng ta có gì thì cứ từ từ mà nói.”
Quan Diêm vô thức ôm đầu mình.
“Nói cái đầu anh đấy!”
Nguyễn Tri Hạ nhặt đơn ly hôn lên, rồi đuổi đánh Quan Diêm.
Cô có thể đánh chết anh ta được không?
Cái tên Quan Diêm chết tiệt này.
Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế, lặng lẽ thở dài.
Có thể nói, chuyện này là số phận đã an bài.
Bọn họ vẫn ly hôn với nhau.
Ai bảo ly hôn rồi thì không thể tái hôn?
Nguyễn Tri Hạ bám theo Tư Mộ Hàn suốt buổi chiều, dùng đủ lời uy hiếp dụ dỗ để anh tải hôn cô ngay.
Tư Mộ Hàn bị cô giày vò đến nhức đầu, nhưng vẫn kiên trì không chịu tái hôn.
Nguyễn Tri Hạ tức đến mức phát khóc.
“Tư Mộ Hàn, anh là kẻ bạc tình, thật ra anh đã sớm muốn ly hôn với em rồi đúng không? GÌ mà không nhìn thấy gì chứ, tất cả đều chỉ là cái cớ mà thôi, chắc chắn anh đã có người khác bên ngoài rồi.”
Nguyễn Tri Hạ chơi xỏ lá nói.
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật.
Ngoài cô ra thì anh còn có thể có ai nữa chứ?
Người phụ nữ này vì tái hôn mà chuyện gì cũng có thể nói ra được.
“Quan Diêm, cậu hãy đưa Hạ Hạ về chỗ của Mộc Quý Bạch đi”
Tư Mộ Hàn quyết định phớt lờ cô, để mặc cô đứng ở đó nói, dù gì cô nói mệt rồi cũng sẽ yên tĩnh lại thôi.
Nghe Tư Mộ Hàn nói muốn đưa mình quay về chỗ cậu út, Nguyễn Tri Hạ vội ôm chầm lấy Tư Mộ Hàn, rồi sống chết không chịu buông tay.
“Em không muốn quay về chỗ của cậu út, anh đi đâu thì em theo nấy”
Tư Mộ Hàn kéo cô ra nhưng vô ích.
Cô giống như keo 502 dính lên người anh, có làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Hơn nữa phần lớn là do anh không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau cô.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, anh chỉ có thể để mặc cho cô ôm lấy mình.
Quan Diêm thấy hai người dính chặt lấy nhau thì đáy mắt thoáng qua tia cảm động.
Sau khi mợ chủ biết cậu chủ bị mù, không những vội vàng né tránh mà còn mặt dày mặt dạn bám lấy cậu chủ.
Khiến cậu ta thật sự cảm động.
Nhưng cậu chủ thật sự không muốn liên lụy đến mợ chủ.
Quan Diêm đau lòng thở dài.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng không thể đuổi Nguyễn Tri Hạ đi được, ngược lại còn bị cô bám đến mức ngay cả khi anh đi vệ sinh, cô cũng đòi đi theo.
Còn nói gì mà vì anh không nhìn thấy gì nên cô phải đi theo để giúp đỡ anh...
Tư Mộ Hàn phát hiện da mặt của cô gái này ngày càng dày, những lời như vậy mà vẫn có thể nói ra một cách chẳng hề thẹn thùng.
Tất nhiên, Nguyễn Tri Hạ không thể đạt được mục đích.
Tư Mộ Hàn không thể để cho cô đi theo dìu mình như vậy, dù gì anh cũng còn lòng tôn nghiệm của một người đàn ông.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn xem Tư Mộ Hàn là đứa trẻ to xác không thể chăm lo cho cuộc sống.
Cô đút cơm cho anh ăn, ngay cả việc uống canh cô cũng đút cho anh luôn.
Trong suốt quá trình đều hầu hạ cho người đàn ông của cô.
Không, tạm thời không còn là người của cô nữa, nhưng sẽ nhanh chóng thuộc về cô nữa thôi.