Giống như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt của Phương Minh Mị lóe lên sự khinh thường, cô ta trêu tức, cười nói: "Hơn nữa."
"Nguyễn Tri Hạ, cô nói cho chúng tôi nghe một chút đi, đêm tân hôn của cô và cậu Hàn trôi qua như thế nào vậy!"
Nói đến đây, cô ta mím môi cười một tiếng, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ càng thêm khinh thường.
"Nghe nói hai chân của cậu Hàn không tiện, sẽ không phải là cô ngồi trên đùi của anh ta, tự mình hành động chứ?"
"Ha ha..."
Người chung quanh nghe thấy Phương Minh Mị nói rõ ràng như thế, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ dần dần thay đổi.
Bọn họ đều nhìn thấy tiêu đề bài báo rồi, chuyện Nguyễn Tri Hạ thay em gái của cô gả cho Tư Mộ Hàn bị vạch trần, đã thế còn bị Tư Mộ Hàn đuổi ra khỏi Để Uyển, toàn trường đều biết hết rồi.
Bọn họ cũng rất tò mò, rốt cuộc là Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn có làm hay không?
Rốt cuộc có phải là Nguyễn Tri Hạ chủ động hay không?
Nhưng mà không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, trong lòng của bọn họ đã có đáp án, đặc biệt là những bạn học nam kia, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cũng dần. trở nên bỉ ổi.
Dường như không ngờ rằng hoa khôi bình thường trông đơn thuần tinh khiết, vậy mà biết chơi như vậy, ngay cả một tên tàn phế cũng không buông tha.
"Phương Minh Mị, cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Xem tôi có xé cái miệng thối của cô ra không này!"
La An An chịu không được mà bùng nổ cơn tức giận.
Cô ấy nhào tới trước, muốn đưa tay đánh Phương Minh Mị.
Nguyễn Tri Hạ níu lại La An An đang ngo ngoe muốn ra tay, không muốn gây chuyện thị phi ở trường học: "An An, đi thôi. Miệng ở trên người người khác, chúng ta không thể xen vào."
Lời còn khó nghe hơn cô đều đã nghe từ trong miệng của Đinh Uyển Du rồi, đối với cô mà nói, căn bản chẳng có chút tác dụng gì.
Không cần phải so đo với loại thiểu năng này.
La An An gặp rắc rối đã quen, từ trước đến nay đều không sợ bị nghỉ học, hoặc là nói, cô ấy ước gì có thể bị nghỉ học.
Cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thế nhưng mà."
Nguyễn Tri Hạ nhìn cô ấy, ra hiệu cô ấy không nên ồn ào nữa.
Từ trước đến nay La An An đều nghe Nguyễn Tri Hạ, lập tức yên lặng.
Thật đáng tiếc!
Vốn cho rằng có thể sung sung sướng sướng đánh một trận, đáng tiếc Hạ Hạ nhà cô ấy lại là bé ngoan, cô ấy vẫn nên nhìn một chút đi, lỡ như đánh rồi sẽ liên lụy Hạ Hạ không lấy được học bổng, lúc đó lỗ lớn rồi.
Được rồi, buông tha cái đứa thèm đòn này trước đã.
Chờ đến đêm, cô ấy lén lút kéo cô ta vào rừng cây nhỏ, ha ha...
La An An âm trầm cười cười.