Có một giọng nữ lạnh lùng qua điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn băn khoăn hơn.
Cô bước ra khỏi giường đi dép lê, cô muốn đi xuống nhà để tìm mả Lâm lấy số Quan Diêm.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cửa đại sảnh bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó cô nhìn thấy Quan Diêm đang dìu Tư Mộ Hàn vào.
Quan Diêm không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại ở ngoài đại sảnh, nhìn cô mặc áo choàng giống như đang đi ra ngoài, nên không nhịn được hỏi:
"Mợ chủ, đã muộn như vậy cô còn muốn ra ngoài sao?"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Không."
Sau đó nhìn Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, hai má đỏ bừng, cả lỗ tai cũng đỏ bừng, cô lại nói: "Anh ấy bị sao vậy?"
Quan Diễm thở dài một hơi: "Không biết cậu chủ phát điện cái gì, tự mình uống say mềm"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy đau lòng khi nghe thấy điều này, cô cụp mắt xuống nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn đã say đến bất tỉnh: "Không còn sớm nữa, cậu về đi để tôi
lo."
Nói xong, cô chủ động đi đến tiếp nhận xe lăn.
Quan Diêm gật đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng lại, Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn vào phòng ngủ.
Vừa ngồi xổm xuống, mùi rượu nồng nặc xộc lên mặt.
Cô không khỏi nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ mặt Tư Mộ Hàn hỏi: "Tư Mộ Hàn, anh có nghe thấy em nói không?"
Tư Mộ Hàn kinh ngạc mở to hai mắt, vươn tay nắm lấy bàn tay cô đang vỗ trên mặt mình: "Ai vậy?"
Anh dường như đã say đến không nhìn rõ nữa rồi.
Anh thể mà không nhận ra cô.
Nguyễn Tri Hạ vừa tức giận vừa bất lực.
Học theo giọng điệu thường ngày của Tư Mộ Hàn nói với cô, cô cũng làm theo giọng điệu kiêu ngạo, nâng cằm anh lên, nói:
"Ngoan, em là vợ của anh, anh ngoan ngoãn nghe lời em được không?"
Tư Mộ Hàn không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu: "Không được."
"Tại sao lại không được?"
Nguyễn Tri Hạ cau mày, như thể không ngờ Tư Mộ Hàn say rượu mà vẫn đáng yêu như vậy.
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc, nói: "Cô không đẹp bằng Vợ tôi."
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, nhẹ nhàng bóp cằm người đàn ông: "Tại sao tôi lại không đẹp bằng vợ anh?"
Tư Mộ Hàn hất tay của cô ra, dùng tay chống đỡ cằm, chỉ vào mũi của cô nói: "Vợ tôi rất hung dữ, cô thật hiền, cô không phải là cô ấy"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên mở to mắt, cố hung dữ sao?
Anh có chắc anh đang nói về cô không thể?
"Vợ tôi hung dữ rất dễ thương."
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, cả ngực phập phồng...
Cô rất hung dữ với anh sao?
Cô có chút không hiểu.
Nhưng cái quái gì mà hung dữ nhưng rất dễ thương?
Tư Mộ Hàn đột nhiên nghiêng người, nghiêm túc nhìn cô: "Hay cô thử hung dữ cho tôi xem xem?"
Tư Mộ Hàn say đúng là kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ quyết định không so đo với anh.
"Mùi rượu trên người anh nồng quá, em đưa anh đi tắm."
Tư Mộ Hàn mở miệng như muốn từ chối.
Tuy nhiên Nguyễn Tri Hạ không cho anh cơ hội từ chối, nên nói một cách quyết liệt: "Không được từ chối!"
Tư Mộ Hàn đột nhiên phồng miệng như một cái túi nhỏ, hai má phồng lên, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: "Em hung dữ với anh!"
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông to lớn như một đứa trẻ, suýt chút nữa không kìm được đưa tay xoa xoa vài cái trên mặt, thật là đáng yêu!
Người đàn ông say xỉn này dễ thương thật.
Anh bây giờ rất khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cảm nhận được tình mẫu tử được khơi dậy, cô vội vàng hôn lên trán Tư Mộ Hàn xoa dịu anh: "Được được, em sẽ nhẹ nhàng với anh, không hung dữ với anh nữa."