Nếu cô ấy là vợ của Tư Mộ Hàn thì sẽ dùng dao mổ đâm một nhát, kết thúc mọi chuyện.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Tống Thanh Lam: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
Tống Thanh Lam lập tức nổi giận, cười nhạo một tiếng.
“Anh làm như tôi thích quan tâm đến anh lắm không bằng, ngược lại anh đừng có chạy về phía tôi mới phải.”
Tư Mộ Hàn lập tức liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn sang, Tống Thanh Lam lập tức sững sờ.
“À, ý tôi là, anh bị thương rất nặng, có cần băng bó không?”
Tống Thanh Lam thực sự muốn đập đầu chết tại chỗ.
Không phải chỉ là một Tư lão tam thôi sao.
Việc gì phải sợ anh chứ?
Nhưng cô ấy khao khát được sống, thật sự không dám tìm đường chết.
Sợ thì cứ sợ đi.
Một cô gái nhỏ có thể khuất phục thì cứ khuất phục, không có gì mất mặt cả.
Tư Mộ Hàn dừng lại, nhìn xuống vết sẹo của mình, cau mày, và có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Vài giây sau, anh nhìn Tống Thanh Lam nói: “Cô có loại thuốc nào nhanh đóng vảy, lại có thể để lại sẹo không?”
Tống Thanh Lam chớp mắt trợn trừng ở đó, lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe.
Cô ấy có nghe nhầm không?
Tư lão tam hỏi thuốc bôi vào nhanh đóng vảy mà vẫn để lại sẹo ư?
Đây không phải là đạp đổ thương hiệu của cô ấy sao?
Thứ cô ấy bán ở đây là Bách Linh Cao, cam đoan sẽ không để lại sẹo.
Để lại sẹo?
Thật khôi hài.
“Không có, không có. Ai lại làm chuyện như vậy chứ.”
Tống Thanh Lam xua tay nói.
Đùa gì kỳ vậy.
Nhà họ Tống của cô ấy là dòng dõi y dược nổi tiếng, làm sao có loại thuốc không đáng tin cậy như vậy.
“Ờ.”
Tư Mộ Hàn không ngạc nhiên khi nghe điều đó.
Anh chỉ buột miệng hỏi thôi.
Có thì dùng, nếu không có thì cứ để thành sẹo một cách tự nhiên đi.
Chỉ cần anh không cố tình xóa sẹo, anh tin rằng sẽ để lại dấu vết.
Ờ?
Chỉ một chữ ờ.
Hết rồi à?
Tống Thanh Lam bối rối trợn mắt nhìn rồi hỏi: “Vậy anh còn băng bó không?”
Tư Mộ Hàn khoát tay, đột nhiên cảm giác được cô ấy hơi ồn ào: “Không cần, cô ra ngoài đi.”
Tống Thanh Lam bị đuổi đi đang rất tức giận: “?”
Cô ấy vừa bị ruồng bỏ ư?
Tống Thanh Lam thở mạnh một hơi, trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở mình, không được tức giận, không được tức giận.
Cô ấy không tức giận!
Không tức giận cái con khỉ!
Không thể nhịn được nữa!
“Tôi tới đây để nói cho anh biết, vợ của anh không bị gì hết, có thể xuất viện được rồi.”
Tống Thanh Lam nói xong ngang ngược bỏ đi.
Đỡ phải ở lại chịu sự nghi ngờ của người ta.
Tư Mộ Hàn: “…”
...
Sau khi xác nhận rằng Nguyễn Tri Hạ không sao, Tư Mộ Hàn đưa cô trở lại vịnh Kim Sa.
Cô ngủ rất say.
Từ trên đường về cho đến khi anh đưa cô trở lại giường trong phòng ngủ, cô chưa tỉnh lại dù chỉ một lần.
Sau khi đặt Nguyễn Tri Hạ vào phòng ngủ, Tư Mộ Hàn nhặt chiếc điện thoại mà Nguyễn Tri Hạ đã ném trên thảm trước đó.
Khi vừa mở khóa, đầu tiên anh mở hiển thị trên nhật ký cuộc gọi ra.
Anh lướt qua nhật ký cuộc gọi, thấy thời gian vừa mới gọi chính là lúc Nguyễn Tri Hạ bị kích thích và hôn mê.
Anh không khỏi nheo mắt, mở cuộc gọi rồi bấm số.
Sau một vài tiếng bíp, điện thoại đã nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói hả hê của Nguyễn Tử Nhu phát ra từ đầu dây bên kia.
“Nguyễn Tri Hạ, thế nào rồi? Có phải cô đã xác định được em trai cô đã chết rồi không?”
“Chậc chậc, thật đáng thương, chết thảm quá, không biết có thể đầu thai nữa không.”
Sau khi nghe những lời của Nguyễn Tử Nhu, vẻ lạnh lùng trong mắt Tư Mộ Hàn càng tăng cao, anh siết chặt điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với đôi mắt lạnh lẽo, như thể Nguyễn Tử Nhu sắp chết cóng qua màn hình.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Nguyễn Tử Nhu đột nhiên không vui, cô ta a lô mấy lần, còn nói thêm:
“Nguyễn Tri Hạ, sao cô không trả lời tôi?”
Tư Mộ Hàn cúp luôn điện thoại.
…
Tút tút tút…
Nguyễn Tử Nhu ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng máy bận bíp bíp, cô ta gỡ xuống xem thử thì thấy cuộc gọi đã bị cúp máy.
Khuôn mặt của cô ta đã từng bị dao động vào, giống như mặt rắn, lập tức méo mó.
Cô ta đập chiếc điện thoại lên chiếc giường lớn mềm mại, nheo đôi mắt cắt hai mí kia lại, tức giận mắng: “Nguyễn Tri Hạ, cô cúp cái gì mà cúp chứ?”
Nguyễn Tri Hạ chết tiệt, lại dám cúp điện thoại của cô ta.
Cô tưởng rằng cô vẫn là Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn chiều chuộng à!
Bây giờ Tư Mộ Hàn đã bệnh chết, em trai cô lại chết thảm, cô ta không tin Nguyễn Tri Hạ còn có thể nhảy lên trời ư?
Nhưng…
Người đàn ông đeo mặt nạ hôm đó là ai?
Rõ ràng ngày hôm đó cô ta đã nhìn thấy tin tức về cái chết thảm thương của Nguyễn Tử Hành, nhưng trong nháy mắt, cô ta không thể lục soát được điều gì.
Cô ta không cam tâm.
Chắc chắn đã có ai đó cố ý dìm vụ việc xuống, không muốn để Nguyễn Tri Hạ biết.
Cô ta không tin Nguyễn Tri Hạ biết Nguyễn Tử Hành chết thảm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh được.
Vì vậy, cô ta đoán rằng Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa biết.
Vì vậy cô ta đã cố ý gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ để nói cho cô biết, Nguyễn Tử Nhu sống không được thoải mái, Nguyễn Tri Hạ dựa vào cái gì mà lại sống tốt hơn cô ta chứ?
Một đứa con hoang không rõ thắng bại sẽ không được hạnh phúc hơn cô ta.
Ai da, cô ta đang lo tức tối Nguyễn Tri Hạ nên đã quên mất buổi hẹn hò với Hoán Hoán.
Nguyễn Tử Nhu vội vàng thu dọn đồ đạc, khoác lên mình bộ váy mà cô ta cho là rất có phong cách tây và quyến rũ rồi vội vã bước ra ngoài.
...
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại của Nguyễn Tử Nhu, đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cơ thể toát lên vẻ tàn bạo mạnh mẽ.
Trong mắt như mang theo tia lửa màu đỏ.
Hóa ra là người phụ nữ chết tiệt kia đã nhiều chuyện với Hạ Hạ.
Nếu miệng cô ta nhàn rỗi như vậy thì anh sẽ khiến cả đời này cô ta không thể mở miệng được nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Quan Diêm.
“Quan Diêm, tìm mấy người phế cái miệng của Nguyễn Tử Nhu cho tôi!”
...
Sau khi gọi điện cho Quan Diêm, Tư Mộ Hàn vẫn chưa hết giận.
Anh cáu kỉnh cầm lấy điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ để lướt qua, anh vô tình mở trang chức năng chính của cô, và một đoạn video xuất hiện.
Tư Mộ Hàn dừng lại và nhấp vào trang của video kia.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tư Mộ Hàn đã tức giận đến nổi gân xanh trên trán.
Anh bóp mạnh điện thoại đến nỗi suýt vỡ màn hình.
Tư Mộ Hàn phải dùng hết sức mới có thể kìm nén được cơn tức giận đang lan tràn trong cơ thể.
Anh nắm chặt điện thoại, sắc mặt rất đáng sợ.
Hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Hạ Hạ ngất đi.
Cho dù là anh xem đoạn video này, da đầu cũng cảm thấy tê dại, huống chi là Hạ Hạ.
Đúng là chết tiệt mà.
Người phụ nữ đó thật sự đã cố tình gởi cho Hạ Hạ.
Anh phải tìm cô ta!
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn, người gọi là Hoắc Thì Sanh, anh thở dài, đã bình tĩnh lại một ít.
Sau đó anh chậm rãi nghe máy: “A lô, anh hai.”
“Lão tam, anh đã tìm thấy người phụ nữ đó.” Giọng nói khàn khàn của Hoắc Thì Sanh truyền tới.
Tư Mộ Hàn liếc ngang sang Nguyễn Tri Hạ vẫn đang hôn mê, rồi lại nhớ đến đoạn video đẫm máu mà anh vừa xem trên điện thoại của cô.
Vẻ mặt của anh lạnh băng, hai mắt như đóng băng: “Cô ta đang ở đâu?”
“Cô ta đang ở thị trấn Phân Thuỷ, người của anh đã chặn cô ta lại.” Hoắc Thì Sanh nói: “Cô ta không ngờ người của chúng ta lại tìm thấy cô ta nhanh như vậy, lúc này đang chuẩn bị lẩn trốn.”
“Anh hai, phiền anh đưa cô ta về đây cho em.”
Giọng Tư Mộ Hàn đầy thô bạo và lạnh lùng.
“Ừ, đến lúc đó anh sẽ gọi cho em.”
Sau đó, anh cúp máy.