Cô vội vàng cúi đầu, phủ nhận: "Ngài Mộ Tư nghĩ nhiều rồi, tôi không hề nhìn chằm chằm
ngài đâu."
"Vậy sao? Tôi còn tưởng cô Nguyễn đây là nhìn trúng tôi rồi đó."
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng phản bác: "Làm sao có thể chứ, tôi là người đã có gia đình rồi!"
Nguyễn Tri Hạ gần như không có bất cứ do dự nào mà trả lời, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội nhắc nhở Mộ Tư đừng quá tự mình đa tình.
Nói đùa, cô nhìn trúng anh ta ư?
Cải khỉ gì vậy!
Trừ khi mặt trời mọc từ hướng Tây!
"Phụt." Người đàn ông bật cười: "Cô Nguyễn kết hôn rồi sao? Thật không nhìn ra đó."
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt: "Tôi cũng không biết ngài Mộ Tư là người tự luyến như vậy đấy."
Cô chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến thế.
Cả ngày dùng mặt nạ che mặt, không dám lấy mặt thật đi gặp người ta, thế mà còn cho rằng cô nhìn trúng anh ta ư?
Anh ta lấy đâu ra dũng khí và lòng tin như vậy chứ?
Hơn nữa, cô thật sự là người đã có gia đình, người đàn ông khác, cho dù có đẹp đến mấy, cũng không đẹp bằng người đàn ông nhà mình.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không thể không nói, hiện tại hình thức ở chung với cô gái nhỏ này thật sự quá mới lạ.
Trước kia cô gái nhỏ vẫn luôn sợ hãi rụt rè trước mặt anh, trái lại hiếm thấy cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả đúng là có phong vị khác.
Nghĩ đến trước đó cô đã đồng ý với anh sẽ không tiếp xúc nói chuyện với người khác phái, lại nhìn lúc này cô đang đo người cho 'Mộ Tư, trong lòng anh không hiểu sao lại có chút tức giận.
Anh giở giọng quái gở hỏi: "Cô Nguyễn thường xuyên giúp đàn ông lấy số đo thế sao?"
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy lời này, nhất thời không vừa ý.
Cô tức giận đáp lại: "Nhờ phúc của ngài Mộ Tư, đây là lần đầu tiên tôi giúp đàn ông đó đấy."
Nghe cô nói là lần đầu tiên lấy số đo cho đàn ông, Tư Mộ Hàn không khỏi vui vẻ.
Khóe miệng khẽ nhếch lên: "Có thể cướp đi lần đầu tiên của cô Nguyễn, trái lại tôi đây rất lấy làm vinh hạnh."
"Khụ khụ..."
Nguyễn Tri Hạ đột ngột bị sặc.
Người đàn ông chết tiệt này, nói cái gì vậy hả!
Cái gì mà cướp đi lần đầu tiên của cô?
Lời này sao lại khó nghe thế?
"Được rồi, đã đo xong cho anh."
Thả thước đo vào hộp dụng cụ, Nguyễn Tri Hạ đứng thẳng người, nói:
"Sau khi trở về tôi sẽ căn cứ theo số đo của ngài mà vẽ mấy bản thiết kế, vẽ xong sẽ giao cho ngài xem qua. Ngài thấy thế nào?"
"Không cần, cử ở đây thiết kế luôn đi"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông bỗng nhiên vang lên bên tai cô, Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc.
"Anh có ý gì?"
"Ý của tôi là, từ hôm nay đến khi cô vẽ ra bản thiết kế khiến tôi ưng ý, cô đều phải ở cùng tôi.
Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến hành động của tôi, cố gắng lấy được cảm hứng từ trong đó, thiết kế ra mấy bản khiến tôi hài lòng."
Tư Mộ Hàn thật không biết xấu hổ mà lấy việc công ra làm việc tự.
"Anh không uống nhầm thuốc chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nuốt nước miếng: "Chỉ là vẽ thiết kế thôi, có cần thiết phải như thế không?"
Sao cô cứ cảm thấy người đàn ông này đang cố tình giày vò có vậy?
Biết rõ cô ghét anh ta, lại cứ muốn cô mỗi ngày phải đối mặt với anh ta, thật là độc ác.
Tư Mộ Hàn bị chọc tức.
"Cô cảm thấy sao?"
"..." Cô cảm thấy sao?
Những lời này sao lại thấy quen tai vậy?
Giống như từng có người nào nói với cô rồi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng nói: "Tôi cảm thấy chuyện này hoàn toàn không cần thiết."
"Nhưng tôi lại cảm thấy nó rất cần thiết."
Người đàn ông thản nhiên nói.