Nguyễn Tri Hạ nói rõ lập trường của mình.
Có thể sau khi nói xong cô sẽ đắc tội đến người đàn ông này, nhưng cô không quan tâm lắm.
Cô chính là người như vậy, không yêu chính là không yêu.
Mặc dù nói như vậy sẽ khiến người khác tổn thương, nhưng như vậy sẽ tốt hơn là mơ hồ không rõ, cô không làm như vậy được.
Đây là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói cô yêu anh.
Nếu không phải không đúng thời gian, địa điểm và thân phận, anh thật sự muốn ôm cô một cách mãnh liệt, hung hăng muốn có một phen.
KI
Anh kiềm chế tâm trạng của mình và thản nhiên nói với cô: "Nói đùa mà thôi, cô Nguyễn cần gì phải xem nó là thật, tôi không có hứng thú với những người đã có chồng."
Anh chỉ có hứng thú với cô mà thôi.
Trong lòng Tư Mộ Hàn tự bổ sung thêm một câu.
Nguyễn Tri Hạ tức giận bật cười: "Trò đùa của anh Mộ Tư cũng hài hước thật!"
"Cô Nguyễn nghĩ là thật sao?"
Nguyễn Tri Hạ không thừa nhận: "Làm sao có thể!"
"Tôi đói quá, ăn cơm đi."
Rõ ràng câu nói này là để hóa giải tình cảnh xấu hổ lúc này.
Tư Mộ Hàn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, không nên chọc giận cô gái nhỏ này, nếu không sẽ không có kết quả tốt.
KO
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ vẫn đi ăn với Tư Mộ Hàn.
Là nhà hàng lần trước cô và Tư Mộ Hàn đã cùng nhau dùng bữa.
Bởi vì Tư Mộ Hàn nói anh muốn xin lỗi cô vì trò đùa đột ngột vừa rồi, vậy nên. muốn mời cô đi ăn.
Nguyễn Tri Hạ cho rằng việc ăn riêng với đàn ông là không thích hợp.
Nên cô liền đưa anh đến nhà hàng của Giản, khiến cho anh cháy ví.
KO
1
Nguyễn Tri Hạ đã chọn những món đắt tiền nhất.
Nhìn thấy điều này, khóe miệng Tư Mộ Hàn dưới lớp mặt nạ không khỏi nhếch lên, cô gái nhỏ của anh khi tức giận thật sự rất đáng yêu.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đeo mặt nạ đến, Giản tao nhã bước đến chỗ hai người họ rồi đột ngột nói: "Tư Mộ Hàn .."
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng lúc ngẩng lên nhìn Giản.
Một người nhìn anh ta đầy khó hiểu, trong khi người kia thì lạnh lùng cảnh cáo.
Nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh cáo của Tư Mộ Hàn, Giản mỉm cười, sau đó nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi tiếp tục nói: "Cô Tư, cô đến đây ăn tối với người đàn ông khác, Tư Mộ Hàn có biết không?"
Nguyễn Tri Hạ bị câu của Giản làm mất tự nhiên: "Khụ khụ ..."
Chết tiệt, cô chỉ quan tâm đến việc muốn cho Mộ Tư tốn kém một phen mà quên mất Giản và Tư Mộ Hàn quen biết nhau.
Nếu Giản nói chuyện này với Tư Mộ Hàn, chẳng phải cô sẽ thành nàng dâu nhỏ lừa dối chồng sau lưng sao?
Nguyễn Tri Hạ vội vàng cười giải thích: "Ông chủ, ông đang nói cái gì vậy? Đây là khách hàng của tôi."
Giản cười đầy ẩn ý: "Ồ, khách hàng."
Nguyễn Tri Hạ bị ánh mắt mang theo một chút thâm ý của Giản nhìn đến da đầu run lên, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu.
"Đúng vậy, chỉ là khách thôi, xin ông chủ đừng hiểu lầm tôi, đừng nói chuyện này với Tư Mộ Hàn nhé, anh ấy rất nhỏ mọn."
Nụ cười của Giản càng sâu hơn, anh ta liếc nhìn Tư Mộ Hàn, rồi mỉm cười với Nguyễn Tri Hạ.
"Yên tâm, cho dù cô thật sự hẹn hò với người khác sau lưng Tư Mộ Hàn, tôi cũng sẽ không vạch trần cô, tôi thích nhìn thấy cảnh anh ta bị cắm sừng..."
Giản đang nói, bỗng dưng khuôn mặt anh ta đột nhiên thay đổi, còn chưa nói xong đã dừng lại.
Bởi vì Giản cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, một khẩu súng ngắn đen như mực đang nhắm vào anh bạn nhỏ của anh ta...
Súng ngắn đung đưa, như cảnh cáo anh ta đừng có nói lung tung, nếu anh ta nói sai một câu, thì...