Cô không thể phủ nhận điều đó, cô có thể sẽ cãi nhau với Tư Mộ Hàn, giận dỗi anh, nhưng cô dám chắc chắn rằng bản thân tuyệt đối sẽ không tách khỏi Tư Mộ Hàn.
Trừ phi anh thật sự không cần tới cô.
Đương nhiên, về vấn đề này, thì đến thời điểm hiện tại, cô vẫn có thể khẳng định chắc chắn là không có khả năng.
Cho nên Mặc Thâm có làm gì cũng phí công.
Cô và Tư Mộ Hàn sẽ không vì mấy trò cố ý châm ngòi ly gián của anh ta mà rời xa nhau như vậy.
Mặc Thâm chột dạ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta, giờ phút này cô chỉ cảm thấy lời hứa hẹn một năm đó hoàn toàn không cần thiết, nó chẳng qua chỉ khiến mỗi người lãng phí thêm thời gian mà thôi.
Cô không muốn chơi cùng anh ta nữa.
“Mặc Thâm, tôi thật sự cảm thấy anh hết hy vọng rồi, mặc kệ là một năm sau, hay là hiện tại, tôi không những sẽ không thích anh, mà ngược lại còn vì sự dây dưa không rõ ràng của anh mà cảm thấy chán ghét anh nữa kìa.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn nói ra mấy lời khó nghe như vậy, nhưng việc anh ta cứ dây dưa không ngớt khiến cô thật sự rất phản cảm.
Cô biết, những lời cô nói ra lúc này có tính đả thương người rất cao.
Mặc Thâm nghe vậy, cơ thể anh ta bỗng chốc run lên, bàn tay đút trong túi quần bỗng siết chặt thành nắm đấm, anh ta ngước mắt lên nhìn, cặp mắt màu nâu u ám đến độ không nói nên lời.
“Hạ Hạ, em thật sự chán ghét anh như vậy ư?”
Người phụ nữ này, cũng đủ tàn nhẫn đấy.
Lại nói trắng ra như thế, khiến anh ta tổn thương hết lần này tới lần khác.
“Đúng vậy.”
Vốn dĩ Nguyễn Tri hạ đã đồng ý với Bạch Tuyền là cố gắng đối xử thật tốt với Mặc Thâm, nhưng rõ ràng cô làm không được.
Thật tình, cô cảm thấy rất khó xử.
Anh ta lì lợm la liếm, khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét.
Cơ thể Mặc Thâm lại run lên lần nữa, anh ta nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt bi thương không sao tả xiết.
“Hạ Hạ, là chính em đã đồng ý với anh, cho anh cơ hội theo đuổi em, nhưng em cứ cự tuyệt, ghét bỏ anh như vậy là có ý gì?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lời này thực không thể đáp lại nổi.
Cô thật sự cảm thấy phiền, giọng điệu cũng không tránh khỏi vài phần bực bội.
“Mặc Thâm, sở dĩ lúc trước tôi đồng ý với anh, chẳng qua cũng là vì để Bạch Tuyền cứu Tư Mộ Hàn.”
“Mà chính miệng anh cũng đã nói, là sẽ không miễn cưỡng ép tôi chấp nhận anh, nhưng hiện tại thì sao, anh ép bán ép mua, là có ý gì chứ?”
Lúc nói ra những lời này, Nguyễn Tri Hạ như gào lên.
Sau đó, cô cảm thấy hành động vừa rồi của mình có hơi kích động quá mức, nên giọng điệu hòa hoãn đi vài phần, mở miệng ôn tồn nói:
“Mặc Thâm, anh thích tôi, tôi thật lòng rất cảm kích anh, nhưng một người cũng chỉ có một trái tim thôi, người tôi yêu là Tư Mộ Hàn, tôi thật sự không thể thích lại anh được, hà cớ gì anh cứ phải chấp nhất với tôi như thế!”
Mặc Thâm hoàn toàn không dao động, vẫn đứng trước mặt cô với thần thái tự tin như trước.
“Hạ Hạ, chẳng qua là em chỉ đang bị sự dịu dàng nhất thời của Tư Mộ Hàn mê hoặc, nên em mới cảm thấy em chỉ yêu một mình cậu ta, chỉ cần em đồng ý, anh cũng có thể cho em, cho em tất thảy những thứ em muốn.”
Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta dường như không nghe hiểu những lời từ chối của cô, điều này khiến cô đau đầu chết mất, cũng bất lực vô cùng.
Cô dứt khoát mở cửa sổ trên mái nhà nói toáng lên, quyết định nói ra chân tướng sự thật, cũng không thèm quản việc anh ta có chấp nhận hay không, cô thật sự đã chịu đủ rồi.
“Mặc Thâm, thật ra tôi không phải cô gái mà anh muốn tìm. Anh đã nghĩ sai rồi.”
Cô thật lòng không muốn chọc giận anh ta.
Nhưng cô đã chịu đủ rồi.
Anh ta cưỡng bách gắn sự yêu thích của mình với người khác lên người cô, hại cô và Tư Mộ Hàn không thể ngọt ngào với nhau.
Điều này khiến cô vô cùng bực bội, cũng phiền lòng chết mất.
Mặc cho tình cảm của hai vợ chồng có tốt đẹp thế nào, khi không xuất hiện một người nói anh ta yêu cô, muốn theo đuổi cô, còn làm mấy trò ly gián vợ chồng người ta khắp nơi, ai mà vui nổi chứ.
Trong suy nghĩ của cô, EQ của Mặc Thâm thật sự rất thấp.
Ngay cả khi anh ta muốn châm ngòi ly gián cô và Tư Mộ hàn, anh ta cũng đừng nên đích thân ra tay thì hơn.
Đây chẳng phải là tốn công vô ích sao.
Thật không hiểu anh ta nghĩ như thế nào nữa.
Mọi chuyện đi đến nước này, thật sự không phải tại cô không chịu nói lý, mà là do anh ta quá đáng quá thể.
Mặc Thâm đứng đó, nghe Nguyễn Tri Hạ nói ra những lời ghét bỏ và ánh nhìn khinh thường của cô, đôi mắt nham hiểm quyến rũ chết người như được nhuộm bởi một tầng sương mù.
Cảm xúc của anh ta lúc này bình tĩnh đến đáng sợ.
Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra xung quanh anh ta lại càng khiến người ta hít thở không thông.
“Anh nghĩ sai rồi?”
Mặc Thâm bỗng cười khặc khặc: “Mười lăm năm, anh tìm em suốt mười lăm năm. Phải vất vả lắm anh mới tìm lại được em, vậy mà giờ em lại nói anh nghĩ sai rồi?”
“Nguyễn Tri Hạ, thừa nhận năm đó em đã từng gặp anh khó khăn đến vậy sao?”
Mặc Thâm dùng ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, đối với chuyện cô nói anh ta nhận sai người, anh ta thật sự không thể chấp nhận nổi.
Và cũng không có cách nào để chấp nhận được.
Anh ta tìm lâu như vậy, cũng đã đi chứng thực lại, sao anh ta có thể tìm sai người được chứ.
Hạ Hạ chính là người mà anh ta tìm kiếm suốt mười lăm năm, tại sao cô thà chết vẫn không chịu thừa nhận!
“Tôi thật sự chưa từng gặp anh lần nào cả, tôi đã từng hỏi Bạch Tuyền, cô bé cho kẹo anh năm đó không phải tôi. Khi còn nhỏ tôi là một người khá nhát gan, sẽ không có chuyện tôi chủ động đưa kẹo cho anh đâu.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm cứ một lòng nhận định cô gái nhỏ đưa kẹo cho anh ta năm đó là cô mà đau đầu không thôi.
Mặc Thâm căn bản không chịu tin lý do thoái thác của cô, một hai cho rằng cô đang cố tình giấu giếm, không chịu thừa nhận.
“Không thể có chuyện đó! Anh đã điều tra tư liệu về em, cô bé đó rõ ràng là em!”
“Tôi nói rồi, không phải tôi!” Nguyễn Tri Hạ thật sự sắp bị bức tới điên rồi.
Mặc Thâm nhìn cô nói dường như có vài phần thật, nên bắt đầu luống cuống.
“Không, chắc chắn là em đã quên. Em xem đi…”
Mặc Thâm lấy viên kẹo mà anh ta vẫn mang trên người hàng năm ra, gấp không chờ nổi nữa, vội đưa Nguyễn Tri Hạ kiểm chứng:
“Đây là kẹo mà năm đó em cho anh, em nhìn kỹ lại đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn nhìn viên kẹo cầu vồng trong lòng bàn tay Mặc Thâm, loại kẹo cầu vồng đóng gói kiểu này cô chưa từng nhìn thấy, trông khá mới mẻ độc đáo, nó không giống với loại cô từng ăn qua.
Cô lắc đầu, lại càng chắc chắn người đưa kẹo cho Mặc Thâm năm đó không phải cô.
“Mặc Thâm, quả thực là tôi thích kẹo cầu vồng hương vị này, nhưng tôi chưa từng ăn qua loại đóng gói kiểu này. Cho nên tôi thật sự không phải cô bé mà anh muốn tìm đâu.”
Mặc Thâm nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết đến loại kẹo này của Nguyễn Tri hạ, da mặt như sắp nứt toạc ra, lắc đầu không dám tin.
“Không thể nào! Sao em lại không phải cô ấy được. Rõ ràng cô ấy cũng tên Hạ Hạ, mà nhìn ảnh chụp khi nhỏ của em cũng rất giống với cô ấy, sao em lại không phải cô ấy được.”
Mặc Thâm không tin Nguyễn Tri Hạ không phải cô bé mà anh ta muốn tìm.
Giống như là anh ta phải vất vả lắm mới tìm lại được luồng sáng này, anh ta không dám diệt nó dễ dàng như vậy, nếu không anh ta sẽ điên mất.
Anh ta thật sự sẽ điên mất.
Nguyễn Tri Hạ nhìn nét mặt như hóa ngốc của Mặc Thâm, chỉ biết bất lực thở dài một hơi.
“Xin lỗi, thật sự không phải tôi. Tôi chẳng có lý do gì để lừa anh cả.”
Trên thế giới này, thật sự có đứa bé giống cô như đúc chăng.
Lại không phải chị em sinh đôi.
Khoan đã.
Như là vừa nghĩ tới chuyện gì đó, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hơi sửng sốt một chút.
Sinh đôi.
Đúng rồi.
Mẹ cô đã từng mang thai song sinh, có lẽ nào cô thực sự vẫn còn một người chị hoặc người em sinh đôi mà cô chưa từng gặp qua?
Không thể không nói, cô cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này là rất lớn.
Nhưng chuyện này lại không thích hợp để nói với Mặc Thâm.
Cô biết nếu hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều, cô vẫn chưa thể xác định được người đó có còn sống hay không, nếu giờ nói cho Mặc Thâm biết, với tính cố chấp cứng đầu đó của anh ta, có lẽ sẽ luôn chờ đợi, sẽ chờ đợi mãi, như vậy anh ta sẽ rất đáng thương.
Haiz…
Có vẻ như hiện tại mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng xấu rồi.