Chương 9: Tôi phế cô
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc mà thôi, tại sao anh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy chứ, cô là yêu tinh sao?
Hay là cô đã hạ mê dược cho anh, chọc cho anh khó chịu như thế, muốn hung hăng ôm cô vào đến như vậy!
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được từ phía sau có một ánh mắt cực nóng khó mà coi nhẹ được, trong lòng không hiểu sao lại có chút sợ hãi.
Vì sao cô lại có cảm giác như bị một con sói nhắm trúng vậy?
Đều là do ánh mắt của người đàn ông quá có tính xâm lược, khiến cho trái tim của cô hoảng sợ.
Cô vô thức ôm lấy hai tay, nắm chặt, phòng bị nhìn chăm chú phía trước, nghĩ thầm, nếu như người đàn ông này làm loạn, cô sẽ… sẽ…
Nguyễn Tri Hạ không có cách gì cả.
Cô không biết động tác này của cô vô cùng quyến rũ khêu gợi.
"!"
Tư Mộ Hàn vô tình nhìn thoáng qua, lập tức thấy dưới bụng của mình căng lên, suýt chút nữa anh đã không kiềm lại được rồi!
"..."
Người phụ nữ này cố ý à?
Cố ý đến quyến rũ anh ư?
…
Anh dứt khoát xoay người đi, đưa lưng về phía Nguyễn Tri Hạ, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy hành động của người đàn ông trên cửa sổ sát đất thì lập tức bị tức.
Làm gì vậy?
Trông cô giống như muốn làm loạn lắm à?
Không phải chỉ tưởng anh là con gấu bông mà ôm một lúc thôi sao?
Có cần phải đề phòng cô như đề phòng sói đói như vậy không chứ?
Đồ nhỏ mọn, cô còn chưa ghét bỏ anh chân liệt mặt xấu, vậy mà anh lại dám ghét bỏ cô à!
Đồ già mồm làm ra vẻ, hừ!
Nguyễn Tri Hạ trở lại, làm ra tư thế chuẩn bị xuất chiêu đánh anh, rồi sợ hãi thu tay lại...
Sau đó cô quay người ôm chăn, dịch đi, cho đến khi cô dịch đến chỗ gần mép giường nhất, cô mới hài lòng nhắm mắt lại, đi ngủ.
Tư Mộ Hàn đưa lưng về phía Nguyễn Tri Hạ, nhìn cái bóng phản chiếu trên tường của người phụ nữ đưa tay muốn đánh anh, nhưng lại bởi vì không dám mà thả tay xuống, khóe miệng khẽ cong lên mà chính anh cũng không nhận ra, ý cười lóe lên trong mắt anh.
Chỉ là một lát sau, khuôn mặt của anh cứng lại, bởi vì anh thật sự là kìm nén đến quá khó chịu rồi!
Sau nửa đêm này, hai người ai cũng không thật sự chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Tri Hạ lo lắng sau khi mình ngủ sẽ lại bám riết không buông mà quấn lấy người đàn ông, cứ ngây ngẩn không còn dám ngủ, sợ chọc giận cái tên đàn ông tính tình ngang ngược này, sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Mà Tư Mộ Hàn thì bị người nào đó vô tình châm lửa lúc nửa đêm, cho đến năm giờ sáng, anh thật sự chịu không được nữa nên rời khỏi giường, ngồi lên xe lăn, ra khỏi phòng.
Sau khi Tư Mộ Hàn đứng dậy, dây thần kinh căng thẳng của Nguyễn Tri Hạ mới được thả lỏng, sau đó cơn buồn ngủ cũng vọt tới, mơ màng thiếp đi.
…
Người do ông cụ để lại, trong đêm hôm khuya khoắt, sau khi thấy hai người đều không hề đi ra thì trở về phục mệnh.
Quan Diêm đã thức dậy từ sớm, tới trước cửa phòng chờ lệnh.
Cậu ta đứng trước cửa phòng, nghĩ thầm hôm qua là đêm tân hôn của cậu chủ nhà mình, chắc là sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy đâu.
Ai ngờ một giây sau đã nhìn thấy cửa phòng bị mở ra.
Ngay sau đó, Tư Mộ Hàn ngồi lên xe lăn xuất hiện.
Khuôn mặt của người đàn ông cực kỳ không tốt, quanh mắt xuất hiện một vòng tròn màu đen.
Mất ngủ thường xuyên dẫn đến quanh mắt của người đàn ông luôn có một tầng máu ứ đọng nhàn nhạt, giống như được vẽ mắt, không chỉ không khiến người đàn ông trông sa sút, ngược lại khiến cho anh càng thêm quyến rũ, phảng phất như vẻ đẹp của bệnh trạng.
"Cậu chủ?" Quan Diêm giật mình.
Đêm tân hôn đầu tiên, cậu chủ tỉnh lại quá sớm rồi!
Chẳng lẽ đúng như tin đồn sao?
Cái đó của cậu chủ bị ảnh hưởng nên không lên được sao?
"Đến phòng tắm." Tư Mộ Hàn lạnh giọng phân phó.
"Cậu chủ, bây giờ cậu muốn ngâm nước thuốc ư?" Vẻ mặt của Quan Diêm càng trầm xuống, như muốn nói không xong rồi.
Chắc không phải điều cậu ta nghĩ là thật chứ!