Quản gia đứng ở bên cạnh, cung kính hỏi: "Ông chủ, đây đều là những người làm hôm qua trông chừng bất cẩn, có cần đuổi việc tất cả không ạ?"
"Đều đuổi việc hết đi, đến một người mà cũng không trông được, tôi còn cần bọn họ để làm
gi?"
Mặc Thâm vùng bàn tay to, không hề hay biết mình tàn nhẫn, vô tình cỡ nào.
"Nghe thấy hết rồi chứ, từ giờ trở đi, các cô không cần phải đến đây làm việc nữa, nhanh về thu dọn đồ đạc, thanh toán tiền lương đi."
Quản gia nói với đám người làm kia.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong cuộc nói chuyện giữa Mặc Thâm và quản gia, theo bản năng dừng bước, cô nhìn thoáng qua phía đám người làm.
Thấy một vài người lớn tuổi đang lén lau nước mắt.
Trong lòng cô không khỏi nghẹn lại.
Những người này không hề làm sai điều gì, lại chỉ vì cô chạy trốn mà bị định tội không trông coi cẩn thận nên bị đuổi việc sao?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhìn về phía Mặc Thâm.
Chỉ thấy trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia chỉ có sự lạnh lùng.
Anh ta giống như trời sinh tính tình đã như vậy.
Đuổi việc một đám người, khiến cho rất nhiều người chịu cảnh thất nghiệp, cho nên cô không khỏi có chút đồng tình.
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, đi từ trên cầu thang xuống.
Cô đi đến trước mặt Mặc Thâm, nhìn anh ta, nói: “Mặc Thâm, chạy trốn là chuyện của một mình tôi, mong anh đừng giận lây sang những người khác."
Mặc Thâm ngước mắt nhìn cô, cười khẩy: “Cô lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi?"
"Những người này, mỗi tháng cầm của tôi cả vạn tiền lương, nhưng mỗi ngày đều chỉ biết chơi bời lêu lổng, hiện tại chỉ trông coi một người nho nhỏ cũng không trồng được, tôi còn cần bọn họ để làm gì? Còn không bằng nuôi mấy con chó!"
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Mặc Thâm ví những người làm này còn không bằng con chó, vô cùng quá đáng, không khỏi căm tức: “Mặc Thâm, anh nói chuyện như vậy, không biết là rất quả đáng sao?"
"Quá đảng?"
Mặc Thâm cười khẩy một tiếng, nhếch môi đầy tà mị: “Đây là hậu quả bọn họ nên gánh chịu, bọn họ nhiều người như vậy, lại chỉ trông chừng có một mình cô mà cũng không được, chẳng lẽ không phải kẻ vô dụng sao?"
Nguyễn Tri Hạ nhất thời chán nản.
Người đàn ông này, đây là đang nói cho cô biết, những người này đều bị cô liên lụy.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn Mặc Thâm: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Như thế nào? Cô đang cầu xin thay bọn họ sao?"
Mặc Thâm cười tà ác, vẫy tay với cô: “Cô đến đây."
Nguyễn Tri Hạ không hề động đậy.
Cô vẫn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Mặc dù hôm qua người đàn ông này vì cứu cô mà bị rắn độc cắn.
Nhưng nhiều nhất cô chỉ cảm kích anh ta, chứ không vì vậy mà không ghi thù anh ta.
Cô đến nơi đây, gặp phải cảnh ngộ như vậy, đều là do người đàn ông này ban tặng, muốn cô tỏ thái độ ôn hòa với anh ta thì cô không làm được!
Mặc Thâm thầy Nguyễn Tri Hạ không nhúc nhích tí nào, nhất thời híp mắt, sau đó nói với quản gia: "Lập tức để bảo bọn họ cút ra ngoài!"
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lóe sáng, chân hơi xê dịch.
Cô bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Mặc Thâm.
"Tôi đến rồi, anh có thể thuê bọn họ làm việc tiếp chứ?"
Không phải cô muốn làm người tốt.
Cô chỉ không muốn trên lưng mình tự nhiên gánh thêm tội danh đắc tội với nhiều người.
Dù sao những người này đều tại cô nên mới bị người đàn ông này giận chó đánh mèo.
- Nếu làm vậy mà có thể giúp bọn họ có công ăn việc làm, cô sẽ đồng ý với người đàn ông này, dù sao làm vậy cũng không mất miếng thịt nào.
"Đương nhiên..."
Mặc Thâm kéo lấy cô, ôm cô vào trong ngực.