Trong ký ức của cô, mẹ là người tốt nhất với cô, nhưng mẹ cô lại thường xuyên ngẩn người nhìn cô.
Ánh nhìn đó là điều mà cô không thể lý giải được.
Mẹ cô rất tốt với cô, nhưng cái tốt của Tư Mộ Hàn đối với cô lại khác với mẹ.
Cái tốt của mẹ, có quá nhiều thứ phân chia.
Trong lúc yêu cô, mẹ cũng yêu Nguyễn Thiên Dân.
NO
Vì vậy, khi đối mặt với cô và Nguyễn Thiên Dân, mẹ sẽ rất rối rắm và do dự.
Nhưng Tư Mộ Hàn thì khác, cái tốt của anh dành cho cô chẳng hề giữ lại điều gì.
Dường như trên đời này, anh chỉ tốt với một mình cô.
Cô thực sự rất tham lam cái tốt của Tư Mộ Hàn dành cho mình.
Cô nghĩ, nếu cô rời khỏi Tư Mộ Hàn, nhất định sẽ không có ai đối xử tốt với cô như vậy nữa.
Vừa nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình thực sự rất ích kỷ.
Vừa không thể từ bỏ được cái chết của mẹ, vừa nhớ thương đến sự tốt đẹp của Tư Mộ Hàn.
Cô thật là cặn bã.
Khi Nguyễn Tử Nhu nghe tin Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ là kẻ thù của nhau, cô ta cười đến chảy nước mắt.
"Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Người phụ nữ năm đó đụng trúng mẹ của Nguyễn Tri Hạ là mẹ của Tư Mộ Hàn!"
Khuôn mặt của Nguyễn Tử Nhu mừng rỡ mà trở nên méo mó.
Đúng là ông trời có mắt.
Lần này, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn còn không tan được ư?
Sau khi nghe lời của Nguyễn Tử Nhu, Đinh Uyển Du không mừng rỡ ngạc nhiên là mấy. Thay vào đó, bà ta cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Bà ta đương nhiên biết về chuyện Thư Mạn đụng vào Mộc Tĩnh Uyển.
Nghe thầy Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn trở mặt thành thù, bà ta không những không vui mà còn nặng tâm sự.
Điều mà Đinh Uyển Du lo lắng nhất lúc này là nguyên nhân cái chết thực sự của Mộc Tĩnh Uyển sẽ được tìm ra.
Trong lòng bà ta rất bất an.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
IDI
Nguyễn Tử Nhu thấy mẹ nghe xong lời mình nói, không những không cười mà còn lộ vẻ căng thẳng và sợ hãi thì thực sự khó hiểu.
Bị Nguyễn Tử Nhu đẩy như vậy, Đinh Uyển Du bị dọa đến nổi giật nảy mình.
Bà ta trừng mắt nhìn Nguyễn Tử Nhu, giận dữ nói: "Con đang làm gì vậy? Làm mẹ sợ chết khiếp."
Nguyễn Tử Như chán nản nhìn Định Uyển Du: "Mẹ, không phải con chỉ đẩy mẹ một cái thôi sao?"
Thật là.
Rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì vậy?
Sao trông như là rất sợ hãi?
"Được rồi, con cũng nên chú ý chút đi. Đừng có vừa nghe được chút gió thổi cỏ lay gì đó là đã đắc ý mù quáng."
Đinh Uyển Du có hơi thẹn quá hóa giận nói.
Sao bà ta không sợ hãi cho được?
Cái chết của Mộc Tĩnh Uyển khi đó là do một tay bà ta gây ra.
Nếu như bị điều tra ra, không chỉ có Nguyễn Tri Hạ muốn giết chết bà ta, e là Nguyễn Thiên Dân đã xử lý bà ta trước rồi!
"Mẹ, mẹ bị sao vậy?"
Nguyễn Tử Như nhìn mẹ mình với ánh mắt kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã ầmĩ đến thế rồi, tin tức kiểu này chẳng đáng đắc ý sao?
Mẹ thật là kỳ quặc.
Đinh Uyển Du hơi khó chịu trước sự truy vấn của Nguyễn Tử Nhu: "Đã nói không có việc gì rồi mà."
"Được rồi, thân thể của con vừa mới được dưỡng tốt trở lại, con chú ý chút cho mẹ, đừng có đi ra ngoài lêu lổng nữa! Bằng không, thanh danh của con thật sự sẽ bị hủy hoại!"
Nhìn thấy Nguyễn Tử Như chưa tròn hai mốt tuổi mà đã phá thai, Đinh Uyển Du cũng cảm thấy mệt lòng.
Bà ta giữ mình trong sạch như vậy, sao Nhu Nhi tuổi còn trẻ mà đã...
Đinh Uyển Du không khỏi thở dài.
Hy vọng cô con gái yếu đuối này của bà ta về sau sẽ biết lo nghĩ một chút, đừng tiếp tục chơi bời nữa.
Bằng không, chưa nói tới việc gả cho Tư Mộ Hàn, gả cho người khác, người ta chắc cũng chẳng cần!
"Me..."
Nguyễn Tử Nhu đột nhiên không vui.
Cái gì gọi là đi ra ngoài lêu lổng?
Rõ ràng là cô ta nghiêm túc hẹn hò với bạn trai mà.
Không phải là không cẩn thận mang thai, còn bị truyền đi thôi hay sao?