Hoa Hy nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng nghe lời cô nói thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô ta cười: "Sao thế? Trong mắt em, chị là người không biết phải trái như vậy
à?"
"Không phải vậy. Em đã sớm nghe nói tổng giám đốc là người rõ ràng nên
mới dám nói chuyện với chị như vậy. Còn xin chị đừng cảm thấy em làm càn là được ạ."
Nguyễn Tri Hạ chẳng mảy may làm ra vẻ, nói.
Tính trung thực của Nguyễn Tri Hạ rất đáng yêu, Hoa Hy không thể không nhìn cô với cái nhìn khác.
Cô ta đã xem qua các bài dự thi của cô, không thể không nói cô là một thiên tài thiết kế hiếm có. Chỉ đáng tiếc là lúc thi đấu đã bỏ lỡ thời gian trình diễn, thật sự quá đáng tiếc.
Trước đây cô ta đã suy nghĩ, rốt cuộc có nên bỏ ra thêm một vị trí khác để tuyển cô vào hay không, dù sao cô ta cũng không muốn bỏ lỡ một thiên tài, lại càng không muốn sau này sẽ có thêm một đối thủ mạnh.
Không ngờ cô ta vừa mới có ý nghĩ này, cậu Lãnh của M.S đã đề cập đến cô với cô ta, nói rằng hy vọng có thể nể mặt anh ấy và cho cô một cơ hội.
Có một bậc thang, tất nhiên cô ta rất mừng.
Thế là cô ta liên lạc ngay với hiệu trưởng của cô và bảo cô đến báo danh sau năm mới.
Cô ta có linh cảm rằng cô gái có vẻ trẻ tuổi trước mặt mình có thể dẫn dắt Hoa Khê lên đỉnh cao mới. Đối với cô, không hiểu sao cô ta ký thác kỳ vọng rất cao.
"Em yên tâm đi, chị biết tính cách của Đồng Đồng. Cô ấy là người hay giận chó đánh mèo lên người khác, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là đại tướng trong studio.
Nói như thế nào thì chị cũng phải cho cô ấy một lời giải thích.
Vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ được chuyển đến thực tập dưới trướng của chị."
Nguyễn Tri Hạ lập tức vui mừng khôn xiết, vô cùng cảm kích: "Cảm ơn tổng giám đốc!"
Có thể được học hỏi từ một bậc thầy thiết kế thời thượng lâu năm là vinh hạnh của cô. Đây quả là hình phạt tốt nhất. Cô yêu chết mất.
Hoa Hy xua tay: "Được rồi, em ra ngoài dọn dẹp một chút đi, dọn ra bên ngoài phòng làm việc của chị."
"Dạ."
Nguyễn Tri Hạ lập tức mỉm cười gật đầu.
Buổi tối trở về, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đặc biệt tốt.
Gặp ai cũng cười toe toét.
Khiến má Lâm còn cho rằng mặt bà ấy có gì đó không ổn, sao mà cứ cười mãi.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười không sao cả với má Lâm, cô đang thấy rất vui.
Má Lâm nghe vậy thì cũng bật cười theo.
Vì vậy, buổi tối khi Tư Mộ Hàn trở về chợt thấy không khí trong biệt thự ấm áp lạ thường.
Dường như đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng cười nói.
Ngay cả những người hầu gái bình thường thấy anh đều nơm nớp lo sợ, cư xử quy củ cũng hiếm khi không sợ anh, mỉm cười hoan nghênh anh trở về.
Tư Mộ Hàn không hiểu ra sao mà nhìn Quan Diêm, còn Quan Diêm cũng không hiểu ra sao nhìn Tư Mộ Hàn.
Vừa bước vào nhà liền thấy một người hớn hở chạy về phía mình.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng vui vẻ đứng đó, khuôn mặt tươi cười trong trẻo nhìn anh: "Anh về rồi!"
Giữa những câu chữ của cô gái cũng mang theo sự vui sướng không che giấu được.
Tư Mộ Hàn không khỏi nhướng mày, tự hỏi hay là chuyện anh vả mặt Cao Đồng Đồng ban ngày khiến cho cô vui vẻ như thế nhỉ.
Anh không kìm nén hành động cong khóe miệng lên, hỏi cô: "Sao vậy? Có chuyện tốt gì à?"