“Tam Nhi, ông nghe nói cháu và con bé đã đi đăng ký kết hôn rồi?”
Ông cụ Tư đã đi thành phố H được một thời gian và mới về hôm qua.
Vừa về, ông đã nghe nói Tư Mộ Hàn đã thu mua Nguyễn thị, sau đó không biết vì sao lại trả
lai.
Không những thế, ông còn nghe tin cháu mình đã đồng ý lấy người cháu dâu bị nhà họ Nguyễn gà thay và cách đây ít lâu anh đã đi đăng ký kết hôn với người ta rồi.
Ông cụ Tư rất bất ngờ về điều này.
“Dạ.”
Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu.
“Ông nội đã gặp con bé ấy rồi, cũng không tệ lắm, ít nhất cũng tốt hơn con nhỏ Nguyễn Tử Nhu mà ông đã chỉ định ngay từ đầu.
Lúc trước cũng chính vì điều này mà ông đã mắt nhắm mắt mở để con bé gả qua đây.
Vốn dĩ ông định nghĩ cách để qua mấy ngày này rồi mới nói với cháu, không ngờ chú hai của cháu lại...”
Ông cụ Tư khẽ thở dài: “Là lỗi của ông nội, suýt chút nữa đã khiến cháu trở thành trò cười cho mọi người trong thành phố rồi.”
Tư Mộ Hàn mím môi không nói gì.
Mặc dù rất tức giận ông cụ Tư đã gạt anh về việc nhà họ Nguyễn đổi cô dâu, nhưng anh biết rằng ông làm việc đó cũng vì muốn tốt cho anh, ông sợ rằng vì khuôn mặt anh đã bị huỷ hoại và đôi chân tàn tật thì sau này sẽ không lấy được vợ.
Hơn nữa, cũng chính vì sai sót ngẫu nhiên này mà anh mới kết duyên với cô gái bé nhỏ kia.
Tư Mộ Hàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ u sầu của ông cụ nên nói: “Ông nội, mọi chuyện đều đã qua rồi”
“Mặc dù nói thế nhưng cháu yên tâm đi, về phía chủ hai cứ để ông xử lý.”
Ông cụ Tư sẽ không bao giờ cho phép cháu trai của mình lại bị chính con trai mình bắt nạt như thế này.
Ông đã không thể kiểm soát được việc chủ cháu này tại sao lại đấu đá nội bộ.
Nhưng việc chú hai đổi cô dâu đâm thẳng vào mắt như thế thì thật là quá đáng, không chỉ hãm hại Tam Nhi mà còn khiến cho danh dự nhà họ Tư bị tổn hại.
Về chuyện này, ông cụ Tư không thể nào nguôi giận được.
“Ông nội, ông xem rồi xử lý đi ạ”.
Về điều này, Tư Mộ Hàn không có ý kiến.
Anh đã biết tin tức là do chú hai tiết lộ cho giới truyền thông nhưng anh không quan tâm.
Từ lâu ở thành phố Hàng Châu này, anh đã có tiếng là kẻ xấu xa nhất rồi, có thêm một ít cũng chẳng sao.
Nhưng vì điều này mà cục cưng bé nhỏ lại bị người ta đánh cho một trận, còn suýt chút nữa đã bị người ta...
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tư Mộ Hàn trở nên lạnh lẽo, hình như anh đã quá nhân từ với chú hai nên ông ta mới hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của anh.
“Nếu đã cưới người ta rồi thì phải đối xử cho tốt vào, đừng có động tay động chân với con gái. Mà cháu cũng kiềm chế tính tình lại đi, đã là người có gia đình rồi thì phải ra dáng là một người chồng tốt.
Ông nghe nói cháu đã can thiệp vào một dự án của nhà họ Phương khiến bên kia tổn thất hết năm trăm triệu tệ, chuyện này là sao?”
Ông cụ Tư hỏi.
“Lỗ năm trăm triệu tệ là còn nhẹ đấy, nếu không phải nể mặt ông và ông cụ Phương thì nhà họ Phương đã biến khỏi Hàng Châu từ lâu rồi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói.
“Có chuyện gì vậy? Nhà họ Phương lại chọc tức gì cháu à?”
Ông cụ Tư khẽ nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ không biết nhà họ Phương này sao lại chọc tới ma đầu nhà mình.
Tư Mộ Hàn bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Nhà họ Phương không có gây sự với cháu, nhưng nhà họ Phương đã động vào cháu dâu của ông, ông nghĩ xem có nên phạt không?”
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Tư Mộ Hàn không nói gì.
Quan Diêm ở bên cạnh thấy vậy thì vội kể hết đầu đuôi sự việc cho ông cụ Tư nghe.
Ông cụ Tư nghe nói cháu dâu bị người khác ức hiếp thì tức giận, đập bàn đứng dậy nói: “Cải thứ vô liêm sỉ! Nhà họ Phương đã dạy dỗ ra thứ gì vậy? Ngay cả cháu dâu của ông mà cũng dám động vào à? Ngày mai ông phải đến tận nhà để hỏi cho ra lẽ với ông bạn già họ Phương xem trong mắt còn có người anh cả này không?”